Sáng sớm hôm sau, Diệp Lăng cảm giác đầu đau như muốn nổ ra, đã lâu không uống nhiều rượu như vậy rồi, lúc trước khi uống rượu hắn đều sẽ dùng linh lực để tiêu trừ, hiện tại đến một nơi xa lạ như thế này để uống, thật đúng là có chút không quen.
Diệp Lăng xoa xoa đầu, sau đó chậm rãi mở mắt, hắn cảm thấy cuống họng dường như muốn bốc lửa.
“Nước nước.”
Diệp Lăng theo bản năng kêu lên hai câu, chỉ lát sau liền có một chén nước được đưa tới, vẫn là chén nước Hắc Thủy kia, là Hắc Thủy thần kì trong dòng sông Hắc Long.
Rầm rầm, Diệp Lăng uống vài ngụm thì hết, Hắc Thủy ở bên trong cơ thể Diệp Lăng, nó chậm rãi giúp Diệp Lăng cải thiện thân thể.
Uống ngon, thật ngọt, lúc này Diệp Lăng mới thật sự mở mắt ra, trong thoáng chốc hắn lập tức ngẩn người, mẹ kiếp, chuyện gì đang xảy ra vậy?
Ở bên giường của hắn, A Ngưu đang mang một vẻ mặt tang thương ngồi ở đó, ánh mắt tỏ ra rất buồn ngủ, đầu cũng đau đến ong ong, lúc này ông ta đã có chút đứng ngồi không yên rồi.
Ở bên trong phòng có Hổ Tử, Thôn trưởng và mười mấy người đang mang vẻ mặt kích động nữa, trên mặt mỗi người đều chứa đầy kì vọng, bọn họ nhìn đến mức khiến Diệp Lăng phát hoảng.
“Này, tôi nói này, việc này là sao hả Thôn trưởng, không phải tôi chỉ uống một chút rượu thôi sao, có đến mức phải đưa nhiều người đến như vậy không, các người làm ra hành động lớn như vậy, đây là đang muốn làm gì vậy hả.”
“Mẹ kiếp, A Ngưu, anh mau tỉnh lại cho tôi, chẳng lẽ ở Hắc Long Trại thì sẽ phạm vào điều cấm kị sao, Thôn trưởng à, tôi thật sự không biết mà, đều là do anh ta bảo tôi uống.”
Diệp Lăng sợ hết hồn, mẹ kiếp, hãy nhìn con mắt của họ đi, rõ ràng khuôn mặt của bọn họ cũng đều tái xanh cả rồi, quả thật không biết bọn họ sẽ định làm gì nữa.
Thôn trưởng nhếch miệng cười, Diệp Lăng lại càng thêm hoảng sợ, nhìn đi, ngay cả nụ cười của lão hồ ly này cũng khiến cho người ta phát run luôn.
“Diệp Lăng đúng không, cậu có biết tối hôm qua cậu đã nói gì không?”
Thôn trưởng chậm rãi nói, Diệp Lăng ngẩn người, hắn vội vàng nhớ lại, nhưng đầu quả thật rất đâu, thế nhưng từng đoạn kí ức nhỏ thì lại đang hiện về trong đầu hắn, tuy nhiên lại không đầy đủ.
“Đầu giường ánh trăng rọi, hai đôi giày dưới đất, đôi cẩu nam nữ ở trên giường, trong đó có ngươi.”
“Chuyện là thế này, trong trại của bọn tôi có một con Hắc Long, chính là loài vật ở trong truyền thuyết.”
“Tôi nói này lão ca, anh nói xem Hắc Long đại nhân của Hắc Long Trại là đực hay cái vậy, nó có thằng nhãi con nào không?”
“Kết quả thì sao, nó ở bên ngoài bị một vị Bồ Tát trấn áp ở đáy biển mấy nghìn năm, ha ha, anh nói xem kẻ mà hai chúng ta đang nói có phải là một hay không?”
“Ha ha, nếu đúng là như vậy, vậy thì cũng quá buồn cười rồi, Tiểu Hắc a Tiểu Hắc, ngươi từ nơi này chạy ra ngoài, kết quả lại bị Quan Âm trấn áp xuống đáy biển, vậy mà vẫn không nghẹn chết ngươi nha!”
Diệp Lăng nhớ lại những câu đó, ánh mắt của hắn lập tức sững sờ, mẹ kiếp, chẳng lẽ là do hắn đã sỉ nhục Hắc Long đại nhân của bọn họ, cho nên đã bị tên hỗn đản Hổ Tử này đi mật báo.
“Hổ Tử, là cậu nói?”
Diệp Lăng cắn răng nghiến lợi hỏi, Hổ Tử ngẩng đầu lên: “Đương nhiên rồi, ông Thôn trưởng cũng đã nói rồi, ông ấy nhất định sẽ khen thưởng lớn cho tôi, hắc.”
“Mẹ kiếp, cậu đúng là trượng nghĩa ha, cậu là đứa trẻ khốn kiếp, làm sao sao mà chuyện gì cậu cũng đi nói với bên ngoài hết vậy.”
“Thôn trưởng à, tôi sai rồi, nhưng ông phải tin tôi, tôi thật sự không có cố ý đâu, trong lòng của tôi, Hắc Long đại nhân là một người vô cùng tôn quý, tôi thật sự không có ý gì khác hết.”
“Còn nữa, đây đều là do tôi miệng tiện, tôi đáng bị đánh, ông yên tâm, tôi nhất định sẽ quản tốt miệng của mình.”
Diệp Lăng cho rằng, những người này tìm đến đây là vì tối hôn qua hắn và A Ngưu đã chế giễu Hắc Long đại nhân tôn quý ở trong lòng mọi người kia, cho nên hắn vội vã nói.
Bộ chưa nghe bọn họ nói à, cho dù là Cung Chủ của Huyền Thiên Cung tới, thì ông ta cũng không thể nào yên ổn mà rời khỏi đây được, huống chi hiện tại linh lực của hắn còn bị phòng bế, như vậy thì hắn là cái thá gì chứ.
Có lẽ chỉ cần Thôn trưởng đánh xuống một gậy, nhiêu đó cũng đã đủ để khiến hắn bị thương nặng, thế thì còn đánh cái rắm gì nữa chứ, bên trong trong của người ta toàn là dân nhà binh đó.
Thôn trưởng ngẩn người, đứa trẻ này điên rồi sao, hắn đang nói cái gì vậy chứ, vì vậy ông ta liền vội vàng nói: “Diệp Lăng à, ta nghe Hổ Tử nói, hôm qua cậu đã nói với A Ngưu rằng nhà cậu có một con Hắc Long đúng không?”
Diệp Lăng ngẩn người, hóa ra là chuyện này, vì vậy hắn gật đầu: “Ừ, đúng là có một con.”
“Có phải nó cũng có sức mạnh miễn dịch với các bản lĩnh thần thông đúng không?”
Thôn trưởng kích động hỏi, Diệp Lăng gãi đầu một cái: “Đúng vậy, có chuyện gì thế, tôi nói nè Thôn trưởng, A Ngưu ca cũng đã nói Hắc Long đại nhân của các người đã chết từ rất nhiều năm trước rồi,còn con của tôi thì mới chỉ có mấy nghìn tuổi thôi.”
“Diệp Lăng à, ta nghĩ, con Hắc Long kia của cậu có khả năng chính là con Hắc Long đã chạy khỏi thôn của chúng tôi, cậu phải biết rằng, tuy thế giới rất lớn, cũng có không ít chuyện lạ, thế nhưng lại không có vật nào lại có thể giống nhau như đúc.”
“Nếu như cậu không ngại, vậy thì hãy gọi con Hắc Long kia qua đây đi, để cho chúng ta xem một chút? Dù sao thì nó cũng rất có thể là Thánh Thú của bọn ta.”
Thôn trưởng vội vã nói, ánh mắt của những người khác cũng lập tức sáng lên, nhìn đến mức Diệp Lăng phát run lên.
“Không được, tôi có rất nhiều kẻ thù ở đây, dù sao thì Tiểu Hắc cũng được xem là một lực lượng phòng ngự ở nhà của tôi, nếu như gọi nó đến đây, vậy lỡ như xảy ra chuyện gì đó thì tôi phải làm như thế nào đây.”
“Các người cũng biết rồi đó, đám khốn kiếp Huyền Thiên Cung kia, bọn chúng đều là những kẻ không có nhân tính, bọn chúng còn không thèm quan tâm đến người thường, huống chi nói tới kính già yêu trẻ.”
Diệp Lăng cự tuyệt, đùa gì thế, an toàn là một vấn đề tuyệt đối không thể khinh thường, tuy rằng phân thân của hắn vẫn còn đang ở nhà, thế nhưng dù sao cũng không mạnh bằng Hắc Long.
Thôn trưởng vừa nghe vậy thì lập tức tỏ ra nóng nảy: “Đứa bé này nói cái gì vậy hả, lão già này đảm bảo với cậu, tuyệt đối sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu, cậu đừng nghĩ tôi không biết, tuy rằng thủ đoạn của đám người khốn kiếp kia rất độc ác, thế nhưng bọn chúng cũng rất kiêu ngạo.”
“Bọn chúng tuyệt đối sẽ không ra tay với người thường, cậu mau gọi Hắc Long đến đây đi, nhanh lên, nếu như không phải thì bọn ta sẽ lập tức thả nó đi, có được hay không.”
Diệp Lăng trợn mắt, sau đó ngẩn người, haiz, nghe câu nói này, phải nói như thế nào đây nhỉ, vậy lỡ như nếu đúng là nó, vậy thì các người sẽ không thả nó đi à?
Dường như Thôn trưởng cũng đã nhìn ra được nỗi lo ngại của Diệp Lăng: “Hắc Long đại nhân đi hay ở, ta nghĩ vẫn nên để cho nó tự quyết định thì hơn, dù sao thì nó cũng được xem là Thánh Thú của thôn chúng tôi.”
“Đây là nguyện vọng của tất cả mọi người trong thôn suốt mấy ngàn năm qua, lão già này cầu xin cậu, chỉ cần cậu đồng ý, ta sẽ lập tức đưa cậu đi vào trong sông Hắc Long!”
Vừa nói xong, Thôn trưởng thế mà lại muốn quỳ xuống, Diệp Lăng vội vã đỡ ông ta đứng lên, hắn xoa đầu, việc này phải xử lí như thế nào đây.
“Như thế này đi, tôi sẽ đi hỏi nó, nếu như nó đồng ý thì tôi cũng sẽ không ngăn cản nữa, có được hay không?”
Diệp Lăng bất đắc dĩ nói, mà Thôn trưởng đang đứng ở bên cạnh thì liền vội vàng gật đầu: “Cảm ơn cậu, cậu cứ nói vói Hắc Long đại nhân rằng ở giữa sông Hắc Long có đồ vật mà Hắc Long đại nhân để lại.”
Tại thành phố Đông Hải, bên trong trang viên của Diệp Lăng, phân thân của Diệp Lăng đi tới cạnh bể bơi, lần này đi ra ngoài Diệp Lăng cũng không có nói cho người nhà biết , hắn sợ bọn họ sẽ lo lắng, hơn nữa hắn cũng muốn nhân dịp này ở nhà để chăm sóc con, trải qua cuộc sống hạnh phúc.
“Này, ta nói này Tiểu Hắc, ngươi đúng là giỏi nha, mẹ kiếp, hóa ra ngươi là một con rồng chạy trốn đó.”
Diệp Lăng đỡ cánh tay nói, mà Tiểu Hắc đang nằm ở trong ao thì lại lập tức tỏ ra nóng nảy, thân thể của nó trực tiếp bay ra: “Ngươi nói ai đó, ai chạy trốn hả, ngươi mới chạy trốn đó, mỗi ngày ta đều nằm ngây người ở đây, ngươi nói ta chạy đi đâu hả?”
“Được rồi được rồi, có người bảo ta nói với người, ở giữa sông Hắc Long có đồ vật mà mẹ ngươi để lại cho ngươi đó.”
Diệp Lăng cười hắc hắc, có vẻ rất thần bí.