Diệp Lăng chậm rãi nói với tiểu Hắc, đồng thời nhìn chằm chằm nó. Hắn thật sự muốn biết nó có phải là con hắc long đã chạy trốn khỏi Hắc Long trại hay không?
Tiểu Hắc nghe Diệp Lăng nói xong, cười khẩy: “Chết tiệt, Hắc Long trại cái gì, còn Hắc Long Trì, rồi Hắc Long đại nhân nữa chứ…”
Diệp Lăng thở phào nhẹ nhõm khi nghe những lời này, nhưng trong lòng cũng có chút thất vọng. Nó quả thật không phải con hắc long chạy trốn khỏi Hắc Long trại ư?
“Cái gì? Mẹ nó, ngươi nói cái gì? Hắc Long trại sao? Tên khốn nhà ngươi sao lại chạy đến chỗ đó?”
Đột nhiên, tiểu Hắc thay đổi thái độ, hét lớn lên. Diệp Lăng sửng sốt, đánh nó một cái: “Ngươi hét cái gì mà hét? Làm mấy đứa nhóc điếc hết lỗ tai rồi. Ta đánh chết ngươi bây giờ.”
“Ta đây là bị người ta đuổi giết, chạy trốn đến Hắc Long trại. Kết quả có uống rượu với một tên, nói chuyện qua lại, ta bèn nói chuyện của ngươi ra cho hắn.”
“Không ngờ, vừa mở mắt ra, cả một đám người trong thôn đã chặn ở cửa phòng bắt ta gọi ngươi đến. Trưởng thôn còn nói Hắc Long Trì có chuyện, cần ngươi qua đó!”
Tiểu Hắc lập tức ngẩn người, vẻ mặt có chút tịch mịch: “Ôi, cái chỗ đó nhỏ quá, ta không muốn tiếp tục chờ đợi ở đó nữa. Hơn nữa, ta còn phải đi cùng ngươi đến tiên giới. Ta không đi đâu!”
“Nhưng mà, ta vẫn phải đến đó một chuyến. Nói thế nào nhỉ. Thật ra ở Hắc Long Trì có truyền thừa của ta, ta vốn nghĩ sẽ không có cơ hội trở về bởi vì ta vẫn chưa tìm ra được nơi đó. Ai mà ngờ ngươi lại vô tình gặp phải.”
“Còn nữa, sao ngươi lại bị đuổi giết? Tên ngốc tiểu Bạch kia đâu rồi? Không phải ngày nào cũng khoe khoang sức mạnh sao? Thôi được rồi, để ta giúp ngươi báo thù!”
Diệp Lăng khẽ gật đầu: “Được, vậy ngươi hãy giúp ta báo thù đi. Không có bao nhiêu đâu, chỉ là mấy tên Thần Anh đỉnh phong mà thôi, cộng thêm một tên có vẻ đã là nửa bước Tiên Nhân Cảnh rồi!”
“Cái gì, mau nói chỗ đi. Ta chỉ nhớ mỗi việc kia hôi, chưa từng nói đến việc gì khác nhé!”
Tại Hắc Long trại, Diệp Lăng nói lựa chọn của tiểu Hắc cho trưởng thôn biết. Mọi người trong thôn đều vô cùng kích động, trưởng thôn còn định quỳ xuống, hô hào ân nhân nhưng lại bị Diệp Lăng ngăn cản.
Nhưng Diệp Lăng cũng cảm thấy khá tội lỗi. Không biết khi mà tiểu Hắc cự tuyệt bọn họ, bọn họ có cảm thấy tức giận hay không?
“Được rồi, tôi đã nói sơ qua về nơi này cho nó biết nhưng nó không tìm được cách vào đây. Trưởng thôn, ông thử suy nghĩ một vài biện pháp giúp nó vào được đây đi.”
Diệp Lăng nhún vai. Nơi này vốn thần bí, người bình thường thật sự không tìm thấy được, đến cả đám Huyền Thiên Cung kia cũng không dễ tìm thấy
“Không sao, cậu bảo Hắc Long đại nhân đến đây, rồi bảo ngài ấy đứng yên. Tôi sẽ mở cấm chế để ngài ấy đi vào.”
Trưởng thôn rất hào hứng. Chỉ nửa giờ sau, tất cả người trong thôn đã đi đến một hoang mạc bên ngoài thôn, nhìn chằm chằm lên trời, chờ tiểu Hắc đến.
“Trưởng thôn, nó đến rồi đó. Ông mở cấm chế ra đi.”
Diệp Lăng chậm rãi nói. Trưởng thôn vô cùng kích động, thanh trượng trong tay điểm một cái, một vòng ánh sáng màu xanh lam nhanh chóng bay lên giữa không trung. Sau đó ánh sáng dần tan đi, lan ra toàn bộ thiên địa.
Rầm rầm.
Một bóng hình khổng lồ xuất hiện giữa không trung. Thân thể cao lớn như một ngọn núi khổng lồ, bao trùm hơn nửa thôn trang.
Khí tức kinh khủng, những cái vảy màu đen sáng bóng loáng như dao, xuyên thấu lòng người.
“Hắc Long đại nhân! Thực sự là Hắc Long đại nhân rồi!”
Trưởng thôn quỳ xuống, tất cả người trong thôn cũng quỳ theo. Hết thảy mọi người đều mang vẻ mặt thành kính, giống như những tín đồ nhìn thấy vị thần mà họ tôn kính.
Phải biết rằng, trong hàng vạn năm lịch sử của Hắc Long trại, hắc long vẫn luôn đóng vai trò là thần hộ mệnh của bọn họ. Huống chi bây giờ nó còn thực sự tồn tại.
Bởi vậy, bọn họ vô cùng sùng bái hắc long. Nó là một thứ gì đó rất cao quý, là thần hộ mệnh của bọn họ!
Tiểu Hắc lắc lư trên không trung, uy vũ tràn ngập thiên địa. Ở trên mặt đất lúc này, cũng chỉ có Diệp Lăng là nổi bật hơn hẳn.
“Tất cả đứng dậy đi.”
Tiểu Hắc giống như một vị vua, giáng xuống vuơng quốc của mình. Sức mạnh rồng tối cao với thân thể rộng lớn khiến nó trở thành một vị quân vương của cả bầu trời và mặt đất.
Giống như nhận được thánh chỉ, tất cả mọi người đều đứng lên. Tiểu Hắc đáp xuống, thân hình to lớn chợt thu nhỏ lại thành một con rắn đen dài chừng mười thước.
“Hắc Long đại nhân, xin ngài tiến vào trong làng, chờ đợi chúng tôi làm lễ!”
Trưởng thôn bật khóc. Đây thực sự là một việc đáng mừng, và cũng là một ngày lễ quan trọng nhất. Mọi người đều vui mừng, nhảy múa, hò hét phấn khích.
Diệp Lăng nhún vai, đi cùng tiểu Hắc vào trong thôn. Đến khi trời trở tối, khắp thôn làng ngập tràn ánh lửa ngút trời.
Trên một bãi đất trống trong thôn, hắc long nằm ở hàng đầu, phía dưới nó là từng người dân trong thôn đang quỳ trên mặt đất, thành kính dập đầu trước nó.
Tất cả món ngon trong thôn từ lợn rừng, gà rừng, dã thú đều được đem ra để cúng bái tiểu Hắc.
Trông thấy hàng người quỳ lạy trước mình, tiểu Hắc vẫn rất thản nhiên chấp nhận. Dù sao nó cũng là thần của cái thôn này, có gì sai khi chấp nhận lễ bái của con dân mình chứ.
Diệp Lăng đã sớm ngồi trước một bàn đầy đồ ăn, ăn uống say sưa, ngon lành.
Thịt rừng ở đây ẩn chứa nguồn sức mạnh thật khủng khiếp. Khi ăn thứ thịt này vào trong bụng, sẽ có một nguồn năng lực tỏa ra, bồi bổ cho cơ thể.
Những sinh vật sống trong không gian này không thể so sánh với những sinh vật ở bên ngoài, nên hẳn cũng được coi là những sinh vật đột biến, hiếm có.
Khi tất cả mọi người lễ bái xong, bữa tiệc được bắt đầu. Mọi người nhảy múa, hò hét xung quanh đống lửa, ăn mừng sự trở lại của tiểu Hắc. Đây thực sự là một sự kiện trọng đại ở Hắc Long trại.
Trưởng thôn còn bước đến bên cạnh Diệp Lăng, hai tay run rẩy: “Cảm ơn cậu, thật sự cảm ơn cậu.”
Diệp Lăng vội đứng lên, nắm lấy hai tay trưởng thôn: “Không có gì đâu. Đây là việc mà tôi nên làm.”
“Cảm ơn. Cậu nhìn Hắc Long đại nhân mà xem, không biết có phải sống quá khổ cực hay không mà ăn một lúc hết tận ba con lợn rừng. Chắc hẳn ngài ấy đói bụng lắm, người cũng gầy nhom đi rồi.”
Nói xong, trưởng thôn lau đi giọt nước mắt sắp chảy ra nơi khóe mắt. Diệp Lăng ngẩn người. Ông có biết tên kia tiêu hết bao nhiêu tiền ăn trong vong một năm hay không?
“Sáng mai, tôi sẽ mở Hắc Long Trì cho cậu. Tôi tin cậu sẽ tìm thấy ở cái ao đó thứ giúp cậu lột xác thành rồng.”
Trưởng thôn mỉm cười, Diệp Lăng khẽ gật đầu. Hắc Long Trì nghe có vẻ thú vị, nhưng không biết ở đó sẽ có thứ gì thần kì đây?
Qua một đêm không có chuyện gì xảy ra, sáng sớm hôm sau, trưởng thôn đã đến bái kiến tiểu Hắc, sau đó cười nói với Diệp Lăng: “Hắc Long Trì đã được mở ra rồi, cậu nên đến đó tiếp nhận biến hóa đi.”
“Còn Hắc Long đại nhân, xin ngài hãy đi đến nhà chính, tiếp nhận lễ bái của tổ tiên!”