Tiểu Hắc và Diệp Lăng đi theo trưởng thôn cùng rất nhiều người trong thôn đi đến một nơi thần bí nhất trong thôn.
Nơi này rất gần Hắc Long Trì. Dọc theo nó là dòng nước đen ngòm từ Hắc Long Trì, không biết đang chậm rãi chảy về phương nào.
Ở cạnh Hắc Long Trì có hai tòa viện, trong đó có một tòa tràn ngập mùi hương hỏa, đó là từ đường của Hắc Long trại, là nơi để thờ cúng tổ tiên.
Viện còn lại thì có vẻ hiu quạnh nhưng lại vô cùng sạch sẽ, cửa lớn được mở rộng.
“Hắc Long đại nhân, ngài hãy đi vào từ đường để tế bái tổ tiên, tôi sẽ dẫn vị thiếu hiệp này đến Hắc Long Trì, sau đó sẽ quay trở lại.”
Trưởng thôn đưa Diệp Lăng vào một viện tử có tên gọi là Hắc Long Trì. Sau đó tiến vào trong một gian phòng mát mẻ, ở đây không có cái gì, chỉ có một cái ao rất lớn.
Căn phòng này có kích thước tương đương với cái ao. Nói là phòng nhưng thực chất là một cái ao có mái che.
Nước đen, lại là nước đen. Trong Hắc Long Trì là một dòng nước đen ngòm và im lìm. Thế nhưng Diệp Lăng lại cảm giác được trong đó ẩn chứa một nguồn sức mạnh vô cùng đáng sợ.
“Cậu là người ngoài duy nhất được tiến vào Hắc Long Trì. Đây chính là nơi mà mọi người trong thôn chúng tôi thường xuyên ghé qua. Chỉ cần một đứa trẻ sinh ra là đều được đưa vào Hắc Long Trì.”
“Bao nhiêu năm qua, chưa từng có người ngoài nào được tiến vào Hắc Long Trì. Cậu là người duy nhất và cũng là một ngoại lệ!”
“Tôi tin cái ao này sẽ khiến cậu vô cùng ngạc nhiên. Thôi được rồi, giờ cậu đi xuống đó đi, tôi phải đi đây. Khi nào muốn rời khỏi, cậu có thể tự đi ra.”
Nói xong, trưởng thôn rời đi. Ông vung tay áo một cái, cửa phòng đóng lại, Diệp Lăng lập tức nhảy vào trong.
Trong một khoảnh khắc, Diệp Lăng có chút kinh ngạc. Hắc Long Trì này sâu không thấy đáy. Quan trọng hơn là, nó đang đè ép hắn một cách điên cuồng.
Rắc rắc.
Diệp Lăng cảm giác như xương cốt của mình đang dần biến dạng, đau đớn xuyên thấu toàn thân, khiến Diệp Lăng suýt nữa phải hét lên. Giờ phút này, cơ thể hắn như đang chịu hàng ngàn mũi kim đâm.
Áp lực đáng sợ khiến bề mặt da của Diệp Lăng nứt toác. Diệp Lăng gần như mất hồn. Trời ơi, sao nó lại mạnh như vậy?
Phải biết rằng, hắn đã tu luyện Diệt Cực Kim Thân đến tầng năm. Dù cho có một cường giả Độ Kiếp Kỳ tấn công cũng không thể làm rách được làn da hắn.
Nhưng bây giờ, chỉ một vũng nước đen đã khiến cho da hắn nứt toác.
Ngay sau đó, dòng nước đen ngòm như thể tìm được một chỗ thoát nước, điên cuồng lao vào bên trong cơ thể Diệp Lăng, tiếp đó là bao trùm lấy toàn thân Diệp Lăng.
Từ bên trong đến bên ngoài cơ thể, thậm chí cả đôi mắt Diệp Lăng cũng bị dòng nước đen chiếm lấy. Nhưng chính vào lúc này, Diệp Lăng lại cảm thấy thật thần kỳ.
Dòng nước đen đáng sợ này cứ như một cái búa đang rèn ra một thanh kiếm vô song. Mỗi một lần đập xuống, đều khiến cho tạp chất trong người Diệp Lăng tuôn trào.
Chất độc phun ra, Diệp Lăng cảm giác được thể phách của hắn đang biến hóa một cách cuồng bạo.
Đùng, đùng. Giống như bị một cái búa liên tục đập vào người. Đôi mắt Diệp Lăng từ từ đóng lại, nhận lấy sự kinh ngạc xen lẫn vui mừnh bất ngờ ập đến.
Ở phía bên kia, hắc long cũng nhảy xuống Hắc Long Trì. Ngay khi nó rơi xuống sông, dòng sông vốn đang yên bình bất ngờ nổi những cơn sóng lớn.
Cơn sóng vỗ lên bờ, cơn gió kinh thiên động địa không ngừng thổi tới. Lúc này đây, một thân rồng đen to lớn chậm rãi xuất hiện.
“Hắc Long đại nhân, là Hắc Long đại nhân.”
Tất cả mọi người lập tức quỳ xuống. Đây chính là mẹ của tiểu Hắc, cũng là hắc long đáng sợ đã chìm vào lòng sông từ hàng vạn năm trước.
Chính nó đã bảo vệ sự bình an của Hắc Long trại cho đến tận ngày hôm nay và cũng là nó đã đem đến sự thần kỳ cho toàn bộ Hắc Long trại.
Nó gần như là huyền thoại trong trái tim của toàn thể người dân ở Hắc Long trại, đồng thời cũng là một vị vua tôn kính. Và ngay bây giờ, hồn phách của nó lại một lần nữa xuất hiện trước mắt mọi người.
Uy thế vô cùng khủng khiếp. Vào khoảnh khắc mà hắc long xuất hiện, trời đất cũng bị chấn động. Trưởng thôn cũng xúc động rơi lệ, dập đầu liên tục.
Đây là vật tổ của bọn họ, là vị thần trong trái tim họ, là một sự tồn tại không thể xâm phạm!
Trưởng thôn đã từng nói, con hắc long này chính là kết giới cuối cùng của thôn làng. Dù cho cung chủ Huyền Thiên Cung đích thân tới đây, cũng không thể nào phá vỡ được.
Hắc long sẽ vĩnh viện bảo hộ cho Hắc Long trại.
Trước khi con hắc long này chết, nó đã ngưng tụ bản mệnh sinh mạng suốt đời của mình thành hồn phách để lại bên trong từ đường, âm thầm bảo hộ thôn làng.
Ùng.
Dòng nước đen ngòm trong sông khuấy động, một cái đuôi rồng xuất hiện, sau đó liên tục đập mạnh vào dòng nước.
“Con của ta, rồi con cũng sẽ trở thành thiên long, tiêu dao thiên địa. Còn ta, ta tôn trọng quyết định của con, giữ lại bằng hữu của con. Nhưng uy nghiêm của Long tộc chúng ta không thể bị xâm phạm!”
Hắc Long lẩm bẩm. Sau khi nhìn thấy trên cơ thể đứa con của mình có một cấm chế, nó suýt chút nữa nổi giận, xông vào Hắc Long Trì giết chết Diệp Lăng.
Nhưng tiểu Hắc đã liều mạng ngăn cản nó. Bởi vì hiện tại trong lòng tiểu Hắc, Diệp Lăng không chỉ là chủ nhân mà còn là huynh đệ!
Thứ mà Hắc Long để lại cho tiểu Hắc không phải thứ xa lạ gì, chính là truyền thừa cả đời của nó và Long tộc.
Nó tin rằng sau lần này, tiểu Hắc nhất định có thể thoát khỏi sự vây khốn và thăng thiên. Hoặc không thì tiểu Hắc cũng có thể tiêu dao thiên hạ, trở thành một kẻ bất bại!
Ba ngày sau, tiểu Hắc bay ra khỏi Hắc Long Trì. Thân thể to lớn của nó toát ra uy nghiêm khủng khiếp, long uy cuồn cuộn tràn ngập đất trời.
Khí tức của nó mạnh mẽ vô biên. Thậm chí khi nó xuất hiện, không gian cũng bị phá vỡ, thực sự là đáng sợ.
Phía trên từ đường, con hắc long bảo hộ cuối cùng cũng an tâm, từ từ biến mất. Còn tiểu Hắc thì nằm bên dưới từ đường, cảm nhận sự chăm sóc của mẹ nó.
Tiểu Hắc đã kế thừa tất cả tinh hoa mà mẹ nó lưu lại, một bước đột phá đến Thần Anh đỉnh phong!
Kết hợp với thể phách đáng sợ của nó và tu vi miễn nhiễm với thần thông, lúc này đây, dù cho đối mặt với một bán tiên, nó cũng chưa chắc đã thua.
Trong khi đó, ở phía bên kia Hắc Long Trì, Diệp Lăng cũng đã tiến vào giây phút biến hóa rực rỡ nhất.
Bùm. Dòng nước đen trong Hắc Long Trì dâng trào cuồn cuộn. Diệp Lăng ngồi dưới đáy ao, đột nhiên trừng to mắt. Một luồng ánh sáng rực rỡ bắn ra khỏi mắt hắn.
Da, thể phách, máu, lông, tóc, nội tạng và tế bào của hắn.
Nói tóm lại lúc này Diệp Lăng giống như phá kén thành bướm, hoàn mỹ đến cực điểm. Tất cả nhược điểm, tạp chất trong cơ thể hắn đã biến mất hoàn toàn, và thay vào đó chính là sự hoàn mỹ!
“Diệt Cực Kim Thân, đột phá!”
Uỳnh. Một luồng khí tức đáng sợ tựa như cổ thú Hồng Hoang sải bước đi đến từ bầu trời đầy sao xa xôi. Là sự uy nghiêm, là tang thương, là một thứ gì đó cổ xưa, đồng thời là sự cảm nhận sức mạnh.
Bùm một tiếng. Diệp Lăng lập tức đứng dậy. Một tia kim quang yếu ớt trong cơ thể hắn đang ngày càng phát triển!