Đúng vào lúc này, ánh sáng dần dần xuất hiện.
Bóng tối cũng vì thế mà biến mất. Có thể nói, ánh sáng chính là nguồn hi vọng, là hạt giống tốt nhất để phá tan tuyệt vọng.
Mà hạt giống đó lại đang ở thể nội của Diệp Lăng, đã bén rễ và nảy mầm, càng ngày càng phát sáng.
Ánh sáng này là ánh sáng phát ra khi Diệt Cực Kim Thân của Diệp Lăng đột phá lên tầng thứ sáu. Ánh sáng màu vàng bao la phản chiếu toàn bộ dòng nước đen ngòm ở Hắc Long Trì khiến cho nó tràn đầy sắc thái.
Màu đen thăm thẳm cùng với màu vàng xán lạn kết hợp với nhau tạo nên một bức tranh lộng lẫy, là một loại sắc thái khiến người ta kinh tâm động phách, đồng thời cũng là một vòng ánh sáng hy vọng.
Bùm!
Một luồng khí tức đáng sợ từ từ nổi lên, thân thể Diệp Lăng cũng chậm rãi biến đổi, không còn lóe ra ánh sáng lấp lánh màu vàng nữa, mà giống như màu của lưu ly, của cổ ngọc, ngập tràn màu sắc cổ điển.
Cơ thể Lưu Ly Kim Cương Bất Hoại khiến cho thể phách của Diệp Lăng gần như ngang bằng với thể phách đáng sợ của các vị Phật tổ ở Tây Thiên Cực Lạc đã tiến hóa đến tận cùng.
Ngón tay Diệp Lăng khẽ nhúc nhích. Bùm một tiếng! Một cơn sóng lớn gầm thét ở phía trên hắn, quả là một trận sóng to kinh khủng.
Hít hà, hơi thở nhỏ nhẹ phát ra. Dòng nước đen phía trước Diệp Lăng tích tụ thành một con đường khô cạn.
Diệp Lăng ngửa đầu, nắm chặt tay. Xung quanh thân thể hắn vang lên âm thanh ù ù, ầm ầm, còn trong cơ thể lại phát ra tiếng xương cốt gãy vụn rất đáng sợ.
Sức mạnh trong cơ thể Diệp Lăng gào thét như nước vỡ bờ, không ai có thể ngăn cản. Trong tích tắc lại giống như một ngọn núi lửa phun trào, bùng lên màu đỏ rực rỡ, nhưng cũng mang đến sự hủy diệt khủng khiếp.
Vào lúc này, Diệp Cực Kim Thân của hắn đã đột phá đến tầng thứ sáu, Diệp Lăng cảm giác như vào thời khắc này, hắn đã phá kén thành bướm.
Sức chiến đấu của Diệp Lăng hiện tại ít nhất cũng tăng lên gấp năm lần nhờ vào thể phách kinh khủng của hắn.
Diệt Cực Kim Thân và Cửu U Đế Công đều là thần thông thần kỳ và huyền diệu. Quan trọng hơn là cả hai đều có điểm đáng sợ như nhau.
Khi hai thần thông này đạt tới tầng sáu đều tạo nên sự nhảy vọt về thể chất, mang cho chủ nhân của nó nguồn sức mạnh mà không ai có thể tưởng tượng nổi.
Toàn bộ cơ thể Diệp Lăng hiện nay đã đạt đến độ hoàn hảo không thể hoàn hảo được hơn và chắc chắn không có một kẻ nào có thể chỉ ra những khuyết điểm trên cơ thể hắn, dù là Thanh Đế hay thậm chí là Tam Thanh đạo tôn cũng không thể.
“Có lẽ hiện tại ta có thể hạ gục một vị Thần Anh đỉnh phong chỉ trong vòng một nốt nhạc.”
Diệp Lăng mỉm cười, đẩy cửa phòng bước ra ngoài. Điều duy nhất hắn tiếc nuối đó là bọn tiểu Bạch không thể vào rèn luyện cùng với hắn.
Bởi vì trưởng làng đã nói rõ rằng hắn được vào đây là bởi vì hắn đã mang Hắc Long đại nhân trở về. Đây là lần đầu tiên và cũng là lần duy nhất trong suốt nhiều năm qua.
Thậm chí Diệp Lăng còn nghĩ đến chuyện nếu có một đứa bé sở hữu thiên phú kinh khủng như hắn được ném vào đây thì sẽ đáng sợ đến nhường nào.
Nhưng mà nghĩ kĩ lại, Hắc Long Trì này dù là kỳ vật nhưng cũng không phải thứ hiếm có trong thiên địa. Chờ đến khi lên tiên giới, dựa vào lãnh thổ của Cửu Kiếp hắn, chẳng lẽ Diệp Lăng lại không tìm thấy bảo vật nào huyền diệu hơn sao?
“Diệp Lăng, ngươi ra rồi. Trưởng thôn đại nhân và Hắc Long đại nhân đều đang chờ ngươi đó.”
Người nói là A Ngưu. Mấy ngày nay hắn vẫn luôn chờ đợi thời điểm Diệp Lăng xuất quan, khi Diệp Lăng đi ra rồi, hắn suýt chút nữa mất kiểm soát. Hô hấp hắn trở nên dồn dập, hơi thở như ẩn chứa một cơn bão.
Mỗi bước đi, hắn đều vô cùng kiềm nén, gần như thở không ra hơi. Giống như linh hồn đã bị áp chế.
Diệp Lăng nhìn ra được sự khác thường của A Ngưu, vội vàng giấu đi tu vi của mình, sau đó đi theo A Ngưu vào một căn nhà ở trong thôn.
“Hắc Long đại nhân, ngài thật sự không định cân nhắc chuyện này sao? Nơi này dù gì cũng là nhà của ngài, con dân của ngài đều ở đây đợi ngài trở về.”
“Đúng vậy đó, Hắc Long đại nhân. Nếu ngài muốn đi ra ngoài chúng tôi rất tán thành, nhưng ngài thật sự sẽ không trở về nữa sao?”
Chưa đi vào trong phòng, Diệp Lăng đã nghe thấy mọi người hết lời khuyên bảo tiểu Hắc, hắn không khỏi cười gượng. Chậc chậc, mấy người này làm sao có thể giữ được nó ở lại chứ.
Ở Đông Hải, nó thường xuyên chơi bời phóng túng với tiểu Bạch, sinh hoạt cũng rất thoải mái, vui sướng vô cùng. Nếu bị giữ chân ở nơi này, làm sao nó còn có thể chơi được trò Tetris mà nó yêu thích nhất nữa?
Một con rồng mê Tetris sao?
Không sai, tên nhóc này rất mê trò chơi đó. Không chỉ có thế, nó còn mê cả Plants vs Zombies, thậm chí còn mê cả Happy Landlord. Tên ngốc này đã từng làm thua mất của Diệp Lăng một vạn tiền trong trò Happy Landlord chỉ trong vòng một đêm.
Tỉnh dậy vào ngày hôm sau, Diệp Lăng choáng váng khi nhìn vào thông tin chi tiêu. Mẹ nó, cứ tưởng chỉ thua mấy ván cỏn con, không ngờ chỉ một đêm mà thua tận một vạn tệ.
Két.
Diệp Lăng đẩy cửa phòng ra, mọi người trông thấy Diệp Lăng, vui mừng khôn xiết. Trường thôn còn kéo tay Diệp Lăng lại: “Diệp Lăng, cậu giúp tôi khuyên nhủ Hắc Long đại nhân đi, ngài ấy không muốn ở lại nơi này.”
“Trưởng thôn, tôi đã nói rồi. Việc nó đi hay ở là lựa chọn của nó, tôi sẽ không can thiệp.”
Diệp Lăng nhún vai, không hề vì quyền lợi mà đồng ý. Bởi vì cũng không còn cách nào khác, tên nhóc này hiện tại là tay chân đỉnh cao nhất của hắn, sao hắn có thể buông tha cho nó được.
“Ta không ở lại đây, không phải vì cô đơn, mà vì ta muốn theo đuổi con đường riêng của mình.”
“Hắc Long trại đã có mẫu thân bảo vệ, hơn nữa khi nào có việc gì, cũng có thể cầu cứu đến ta. Ta sẽ đến đây trong thời gian ngắn nhất.”
“Được rồi, đừng nói gì nữa. Ta sẽ không thay đổi suy nghĩ đâu. Nếu các ngươi vẫn cố chấp, ta sẽ biến mất không để lại dấu vết, đến lúc đó, các ngươi cũng không thể tìm thấy ta được nữa.”
Tiểu Hắc lạnh lùng nói, sau đó giơ móng vuốt ra mời bọn họ đi trước, bản thân có chuyện muốn nói với Diệp Lăng.
Trưởng thôn và những người khác buồn bã rời khỏi, tiểu Hắc lập tức cười hì hì, dáng vẻ trông rất bần tiện: “Khà khà, sao nào? Đã thấy thực lực của ta chưa, là Thần Anh đỉnh phong đó. Hiện tại ta có cảm giác, dù có một vị tiên nhân đứng trước mặt, ta cũng có thể giết chết hắn.”
Diệp Lăng nhếch miệng cười: “Được, cung chủ Huyền Thiên Cung đó, ngươi đi xử hắn trước đi. À phải, dù bây giờ ngươi không sợ thần thông, nhưng ta nghĩ hắn vẫn có rất nhiều cách để giết chết ngươi.”
“Phì. Bản tọa không có ngốc mà tự đâm đầu vào chỗ chết. Ta nói cho ngươi biết, trong lúc truyền thừa mẫu thân đã với bảo ta rằng lão bất tử này đã sống một vạn năm rồi.”
“Nếu là một kẻ bình thường ta còn muốn thử. Chứ nếu là lão thì dẹp đi.”
Tiểu Hắc không ngốc như thế, những lời xúi giục của Diệp Lăng chẳng thể làm gì được nó.
Một ngày sau, bên ngoài Hắc Long Trại, Diệp Lăng và tiểu Hắc đứng cùng một chỗ, vẫy tay về phía trưởng thôn và mọi người.
“Hắc Long đại nhân, nếu có thời gian nhất định phải trở về đó. Chúng ta chờ ngài ở đây!”
Lão trưởng thôn lệ rơi đầy mặt, vung thanh trường trượng lên, cấm chế lập tức biến mất. Diệp Lăng và tiểu Hắc bay lên trời, biến mất không thấy gì nữa.