Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 697 - Chương 697: Lại Đến Nữa?

Chương 697: Lại đến nữa?

Bên cạnh rừng cây từng xảy ra trận chiến với bát đại cường giả, Diệp Lăng và tiểu Hắc đang ngồi trên mặt đất, kế bên một cái cây đại thụ, chờ tiểu Bạch và Thiên Đế đến.

Ngay khi vừa rời khỏi, Diệp Lăng đã vội vàng liên hệ với tiểu Bạch và Thiên Đế, chỉ sợ bọn họ làm trò ngu ngốc. Quả nhiên, mới mấy ngày không liên lạc, hai tên kia suýt nữa đã đánh vào bên trong Huyền Thiên Cung.

Bởi vì bọn họ nghĩ Diệp Lăng đã chết. Đúng là hai cái tên ngu xuẩn không chịu tìm hiểu kĩ tình hình.

Khi biết được Diệp Lăng còn sống, hai tên kia đã vội vàng chạy tới.

“Chậc chậc, vậy hóa ra bây giờ các ngươi đều biến hóa rồi à? Đến cả Bạch đại ca cũng trở thành Thần Anh hậu kỳ.”

“Kinh khủng thật đấy. Huynh ấy là một Hỗn độn Thánh Thú, chỉ riêng việc kế thừa thôi cũng khủng bố hơn ta rồi.”

Tiểu Hắc cũng cảm thán, sự thật quả đúng như vậy. Sau khi lột xác thành Thần Anh hậu kỳ, sức chiến đấu của tiểu Bạch đã tăng vọt. Nếu hiện tại có chiến đấu với một cường giả Thần Anh hậu kỳ bình thường, nó cũng không tốn quá nhiều sức lực để tiêu diệt.

Không chỉ có vậy, còn kết hợp thêm cả tiểu Hắc đã tiếp nhận sự kế thừa lên đến Thần Anh đỉnh phong, Thiên Đế là Đông Hoàng Thái Nhất chuyển thế và cả Diệp Lăng. Sức chiến đấu này kết hợp lại quả là trên đời hiếm có.

Đặc biệt là Diệp Lăng, người sở hữu Cửu đại Thần Anh, Diệt Cực Kim Thân tầng sáu, còn có Cửu U Đế Công, Nhất Khí Hóa Tam Thanh, đồng thời thể phách lúc ở Hắc Long trại cũng đã biến hóa đáng sợ, khiến cho hắn trở thành một kẻ sở hữu sức mạnh sâu không lường được.

Không hề khoa trương khi nói rằng ba người ban đầu bị Huyền Thiên Cung đuổi giết, nay đã có đủ tư cách để đàm phán với bọn chúng.

“Nhưng ngươi nên nhớ, ngươi vẫn còn nợ ta một ân tình. Thể phách đáng sợ này của ngươi chính là Hắc Long trại bọn ta ban cho ngươi đấy.”

“Mẹ nó, ông trời thật bất công. Nhìn thể phách của ngươi thật không thể tin nổi, không biết ngươi ăn thứ gì mà có thể biến thái được như vậy!”

Tiểu Hắc lẩm bẩm nói, Diệp Lăng nhếch miệng: “Nói như vậy thì ngươi còn phải cảm tạ ta đấy. Nếu như không nhờ có ta, ngươi có thể tìm đến được Hắc Long trại sao, có thể kế thừa được mẹ ngươi sao, có thể đột phá đến Thần Anh đỉnh phong sao?”

“Ngươi mắng ai đấy hả? Đó là mẹ ngươi trao lại, ngươi nói bậy bạ gì vậy? Nói chuyện đàng hoàng đi.”

Tiểu Hắc lập tức nóng vội. Cái tên chỉ cây dâu mắng cây hòa này, có tin Long đại gia bóp chết ngươi không?

Diệp Lăng vỗ đùi: “Đồ ngốc này, chẳng lẽ không phải kế thừa từ mẹ ngươi sao?”

Đúng lúc này, tiểu Bạch và Thiên Đế chạy nhanh tới bên cạnh Diệp Lăng. Thiên Đế vỗ vai Diệp Lăng, liên tục nói: “Không có việc gì là tốt rồi.”

Tiểu Bạch cũng đến cạnh Diệp Lăng, lườm hắn một cái: “Tên ngốc này, không làm sao cũng không biết nói cho ta một tiếng. Suýt chút nữa tiểu gia ta ở chết ở bên ngoài rồi!”

“Haha! Bạch đại ca, ngươi yên tâm. Bản tọa đã biến hóa rồi. Ai dám bắt nạt huynh cứ nói cho ta, ta sẽ cào chết hắn.”

Tiểu Hắc kiêu ngạo gầm lên, tiểu Bạch liếc mắt nhìn nó. Tuy nhiên trong mắt vẫn có chút kinh ngạc.

“Tiểu Hắc, trận chiến này ngươi có cảm thấy ngứa ngáy không? Vừa hay, ta vẫn còn một chút thần thông của chủng tộc chưa kế thừa. Ngươi có muốn thử một chút không?”

Tiểu Bạch vừa nói xong, tiểu Hắc đã bị hù cho rụt cả cổ lại. Đừng đùa chứ, đây chẳng phải tự đưa đầu vào rọ sao? Đồ ngốc mới bị ngươi lừa.

Tiểu Bạch là một Hỗn độn Thánh Thú đáng sợ, là thiên địch của toàn bộ yêu tộc. Huyết mạch của nó có thể áp chết tối thiểu ba thành công lực của các chủng tộc khác, dù là tiểu Hắc cũng không chống lại được.

Thiên Đế nhìn hai tên này đấu võ mồm liền không nhịn được cười: “Đúng rồi, vừa nãy các ngươi nói đến mẹ ai vậy? Nghe thú vị đấy, nói tiếp xem nào.”

“Mẹ ngươi đó, mẹ cái đầu ngươi đó.”

Tiểu Hắc cực kỳ phẫn nộ, Thiên Đế giật nảy mình. Ơ, con hắc long này bị điên rồi sao? Có phải đã ăn Hàm Tiếu Phát Điền Hoàn không, cứ hở một chút là mắng người.

Hai yêu hai người cứ ngồi nói chuyện phiếm như vậy, kể về cuộc gặp gỡ của Diệp Lăng và tiểu Hắc. Thiên Đế và tiểu Bạch nghe xong thực sự khiếp sợ, tròng mắt đỏ au.

“Mẹ nó, sao ta không gặp phải chuyện tốt như vậy nhỉ? Hắc Long trại, rồi ao Hắc Long. Tiểu Hắc, ngươi có thể thương lượng với người trong trại cho huynh đệ chúng ta hưởng ké được không?”

Thiên Đế thèm thuồng nói. Nhìn Diệp Lăng là hiểu, bây giờ thể phách của hắn vô cùng hơn người, sức chiến đấu chắc chắn cũng thăng cấp.

Tiểu Hắc khinh thường liếc hắn: “Ngươi đừng có mà mơ. Đó là vật quý giá nhất mà mẹ ta để lại cho chủng tộc, hiện tại đã trải qua gần một vạn năm, gần như đã cạn kiệt năng lượng. Diệp Lăng mới hấp thu một chút thôi, cái ao này cũng đã coi như bị phế rồi.”

Diệp Lăng sửng sốt. Cái gì? Phế rồi? Trời ạ, thật sai lầm, ông đây thật sự không biết.

“Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ? Hiện tại chúng ta đều biến hóa, nếu cứ tiếp tục trốn tránh thì không phải biện pháp hay.”

Tiểu Bạch ngắt lời tiểu Hắc. Nó nói rất đúng. Hiện tại bọn chúng không phải giấu đầu giấu đuôi nữa, bọn chúng có đủ sức mạnh để đối đầu với đám người Huyền Thiên Cung.

“Đi, cho bọn Huyền Thiên Cung kia biết mùi đời. Đầu tiên xử lý mấy tên, buộc bọn chúng đàm phán với ta. Nếu không sẽ giết cả Huyền Thiên Cung.”

Diệp Lăng cười khẩy. Bốn người đồng loạt nở nụ cười xấu xa. Thật giống bốn gã hồ ly gian xảo.

Phía trên sơn môn của động Thanh Thiên, một đám người tu luyện vẫn đang sợ hãi bàn luận về sự việc kinh khủng xảy ra mấy ngày trước.

“Chậc chậc, các ngươi thử nghĩ xem, mấy tên cường giả bị Huyền Thiên Cung truy sát kia đã chết hết chưa?”

“Đương nhiên là chết rồi, ngươi có bị ngốc không? Nghe nói mấy người đuổi theo chúng đều là cường giả Thần Anh hậu kỳ, sao bọn chúng có thể trốn được. Chắc chắn sẽ rơi vào kết cục lên trời không có đường, xuống đất không có cửa.”

“Nhưng hai tên kia và con thú đó cũng không tầm thường. Chỉ nhìn thấy khí thế của bọn chúng thôi, chân ta đã run lên cầm cập rồi.”

Tất cả mọi người vẫn đang mải mê bàn luận về trận đại chiến trước đó, thế nhưng đột nhiên, một bóng đen khổng lồ chậm rãi bao phủ hoàn toàn Thanh Vân sơn môn.

Một cơn áp lực cực lớn bao trùm lấy Thanh Vân sơn môn, đột nhiên, những người đang bàn luận đều là cường giả Kim Đan Kỳ kia ngẩng đầu lên, hai mắt mở to.

“Má ơi! Kia…Kia là gì vậy? Là rồng sao?”

“Không! Đó chính là hai người một thú bị truy đuổi lúc trước. Ôi mẹ ơi, sao bọn chúng lại đến được đây?”

Chỉ trong tích tắc, toàn bộ mọi người đều nhảy dựng lên, vội vàng tháo chạy giống như gặp phải ma quỷ.

Trên đỉnh núi Thanh Vân, một cường giả Độ Kiếp hậu kỳ bay lên trên trời: “Các ngươi còn dám về đây? Có biết đây là động Thanh Vân, là khu vực quản lý của Huyền Thiên Cung hay không hả?”

Diệp Lăng tùy ý điểm ngón tay. Một luồng ánh sáng đáng sợ phát ra từ ngón tay hắn, bắn về phía cường giả đang gào thét kia.

Bình Luận (0)
Comment