Diệp Lăng điểm một cái, chùm tia sáng đáng sợ xé mở không gian, tấn công thẳng về phía cái tên đang hét lớn phía trên đỉnh núi.
Vèo.
Ánh sáng rực rỡ chợt lóe lên, cái tên đáng thương kia chỉ biết trợn tròn hai mắt nhìn tia sáng đáng sợ xuyên qua trán mình.
Cái tên kia cứ như vậy ngã xuống. Giống như nhân vật quần chúng ở trong phim, chỉ mới hét lên một chút, đến cả thời gian thể hiện công phu cũng không có.
Sau khi tên kia chết, người ở trước Thanh Thiên sơn môn chạy toán loạn, tất cả đều sợ sẽ bị tên ma vương kinh khủng kia giết hại.
Vù vù. Chỉ trong chốc lát, trước động Thanh Thiên đã không còn bóng người, hoàn toàn trống không, cứ như thể bị ma ám.
“Tiểu Hắc, phá sơn môn này đi. Ta sẽ thu thập long mạch ở đây.”
Diệp Lăng cười lạnh, tiểu Hắc gật đầu, thân thể to lớn bay thẳng lên. Sau đó nó vặn vẹo cái eo, à không đúng, rồng hình như không có eo.
Thân thể của nó chuyển động, cái đuôi khổng lồ giống như một tảng búa lớn phá tan bầu trời, vỗ mạnh về phía núi Thanh Thiên.
Đùng.
Ngọn núi Thanh Thiên phút chốc xuất hiện những vết nứt đáng sợ. Ngay sau đó, bắt đầu vang lên những âm thanh ầm ầm. Cuối cùng đùng một tiếng, nổ tung.
Diệp Lăng xông lên, giơ tay ra. Một cái long mạch phát ra ánh sáng trắng mênh mông xuất hiện giữa không trung, trực tiếp tiến vào bên trong Trữ Vật Giới Chỉ của Diệp Lăng.
Diệp Lăng đã khai thông những long mạch này, để cho bọn chúng đồng ý theo hắn trở lại Hoa Hạ. Lời Thiên Đế nói đúng là không sai, cũng có một vài long mạch không muốn trở lại.
Dù gì bọn chúng cũng đã gắn liền với vùng đất này, coi như là một loại tu hành. Về điểm này, không ai có thể kiểm soát được.
Sau khi thu thập long mạch xong xuôi, Diệp Lăng cảm thấy sự sống cách một dặm xung quanh nơi này bắt đầu tàn lụi. Những đóa hoa vốn đang nở rộ phút chốc suy yếu dần rồi chết, không còn sức sống mãnh liệt như trước nữa.
Tất nhiên, việc này cũng không tàn nhẫn chút nào. Một ngàn năm trước, trận địa chấn kia đã khiến cho dân tộc Hoa Hạ ngày càng suy tàn, trong khi đó, những tên hung thủ kia thì lại trốn ở chỗ này nghiên cứu về thiên đạo, rồi cách thành tiên.
Thật là một lũ chó má! Đến một tên mù chữ cũng phải có trách nhiệm đối với sự thịnh vượng của đất nước mình, vậy mà những tên kia lại tự nhận mình là cao cao tại thượng, ngồi ở đây cười đùa thiên hạ, mà không nhìn xem bản thân đã hủy hoại quê hương thành ra thế nào.
Hai người hai yêu nhanh như chớp biến mất. Mục đích của bọn họ chỉ là cướp đoạt long mạch, ép cho những tên khốn khiếp kia ra mặt đàm phán. Nếu không đồng ý sẽ đánh cho đến khi nào phục thì thôi!
Khí tức khủng khiếp bao trùm lấy bầu trời. Ở bên dưới, tất cả sinh linh đều run lẩy bẩy, thậm chí còn không dám hít thở.
Động Linh Lung, Linh Lung sơn môn.
Một đám nữ đệ tử mặt hoa da phấn đang luyện kiếm, thủ đoạn chính là giở trò gian xảo. Với dung mạo của các nàng thì nhất định có thể tung ra một chiêu mà không ai lường trước được.
Thế nhưng ngay sau đó, thân thể khổng lồ của hắc long đã bao trùm lấy toàn bộ sơn môn: “Trong vòng ba nhịp thở, nếu các ngươi vẫn còn ở lại Linh Lung sơn môn thì sẽ diệt vong cùng nó luôn!”
Tất cả mọi người, bao gồm cả môn chủ của Linh Lung sơn môn đều không dám chần chừ, điên cuồng lao về phía dưới. Bởi vì các nàng cảm nhận được con hắc long đang bay trên trời này không hề nói đùa.
Nguồn sát khí lơ lửng trên không trung đáng sợ đến cực điểm, thậm chí còn có cảm giác hơi ngưng tụ lại. Tất cả mọi người đều kinh hãi và khiếp sợ.
Bùng.
Tiểu Hắc dùng cái đuôi của mình hung hăng đập nát sơn mạch núi Linh Lung. Ngay sau đó, Diệp Lăng giơ tay lên, túm lấy một long mạch khác!
Mười một cái, đã mười một cái rồi. Diệp Lăng gần như đã phá hủy toàn bộ Tam Thập Lục Động Thiên. Thủ đoạn của hắn thật xấu xa, khiến tất cả mọi người đều kinh hãi.
Sau khi sơn mạch Linh Lung bị hủy diệt, cách đó không xa, có mấy nguồn khí tức đáng sợ điên cuồng bay đến, mang theo sát khí nồng đậm điên cuồng tấn công.
Tất cả người của động Linh Lung vui mừng khôn xiết, rõ ràng là cường giả Huyền Thiên cung đã đến. Nếu cường giả Huyền Thiên Cung đi đến đây thì những kẻ này sẽ bị tiêu diệt chỉ trong chớp mắt.
Bóng dáng sừng sững giữa không trung, Diệp Lăng mỉm cười. Hóa ra tất cả đều là đối thủ cũ. Đồ Phu, D’orlando, Gryffin, ngoại trừ ba bọn họ, còn có tên phó cung chủ đáng sợ bán tiên kia.
“Tên khốn khiếp này! Lại là ngươi. Mấy ngày trước đã để ngươi thoát khỏi cái nơi quái quỷ kia rồi. Tiểu tử, bây giờ để xem ngươi làm được cái gì!”
“Hừ, chỉ là một con rồng thôi, mà cũng dám hủy diệt sơn môn trong lãnh thổ Huyền Thiên Cung. Ta thấy ngươi chắc cũng chán sống rồi đấy, ta sẽ lột da, rút gân ngươi!”
Tiểu Hắc ngửa mặt lên trời gào thét. Dám nói nó là súc sinh, thật sự không thể tha thứ được! Nếu không phải chịu đựng thì nó sẽ ăn thịt lũ khốn khiếp này.
Chỉ có tên phó cung chủ kia là biểu lộ vẻ mặt nghiêm trọng. Bởi vì hắn cảm nhận được, bốn tên này không dễ chọc vào.
“Bản tọa tên Nguyên Vô Pháp. Mấy người các ngươi hủy hoại sơn môn của ta, đoạt lấy long mạch của ta. Rốt cuộc là định làm gì?”
Nguyên Vô Pháp lạnh lùng quát, Diệp Lăng cười khẩy đứng lên: “Lão già này, đã lớn tuổi như vậy rồi thì cứ nói thẳng ra đi!”
“Ngươi cảm thấy ta muốn làm gì? Các ngươi phái người đến truy sát ta, chẳng lẽ ta lại tắm rửa sạch sẽ chờ các ngươi đến giết.”
“Hơn nữa, ngươi cũng biết rõ. Những long mạch này là do mấy tên khốn khiếp các ngươi cướp đoạt từ ngoại giới. Vậy mà dám nói là đồ của các ngươi, đại địa Thần Châu của các ngươi!”
“Hiện tại, ta phải đem bọn chúng trở về. Nếu ngươi muốn đọ sức thì cứ tới đây, tiểu gia ta cũng đang ngứa ngáy, tện tay chơi đùa với ngươi, thuận tiện cũng xem tên bán tiên như ngươi mạnh đến cỡ nào.”
Diệp Lăng khiêu khích nói. Mấy tên đối diện vô cùng tức giận, đặc biệt là Đồ Phu. Phải biết rằng, Nguyên Vô Pháp là một trong ba người mạnh nhất ở Huyền Thiên Cung.
Bình thường ông ta được rất nhiều người ngưỡng mộ, bây giờ lại bị một thằng nhóc chỉ thẳng vào mũi mắng mỏ. Không những vậy, Nguyên Vô Pháp lại còn phải chịu đựng.
Đồ Phi lập tức không vui, trực tiếp tấn công. Trên tay hắn cầm theo một thanh chiến đao sắc bén vô cùng, bên trên đó còn có vài đường máu loang lổ.
Vù. Chiến đao bay ra, quét ngang một đường, đao ý bất phàm.
Thanh đao chính là vương giả trong hàng trăm binh khí, đại diện cho sức mạnh, cho một vị quân vương ngự trị mặt đất, quét sạch hết thảy mọi chướng ngại.
Diệp Lăng cười khẩy, bước ra một bước, Nguyên Thủy Kiếm Thai lặng lẽ xuất hiện trong lòng bàn tay. Ngay khi Nguyên Thủy Kiếm Thai xuất hiện, một tia kiếm quang giống như một trận cuồng phong phi về phía Đồ Phu.
Bùm.
Chỉ một nhát kiếm, chỉ một kiếm quang, vậy mà lại khiến cho chiến đao trong tay Đồ Phu vỡ tan.
Phụt. Đồ Phu phun ra một ngụm máu tươi, bản mệnh của chiến đao đã bị hủy, hắn cũng phải chịu liên lụy. Đúng lúc này, kiếm của Diệp Lăng đã dũng mãnh đâm tới.
“Dừng tay!”
Nguyên Vô Pháp bước ra, đưa tay chỉ điểm. Một vầng sáng đáng sợ điên cuồng xuất hiện trước mặt hắn, giống như một cơn sóng ánh sáng tấn công Diệp Lăng.
Diệp Lăng cười khẩy, nét mặt vẫn dữ tợn như cũ.
“Muốn cứu người ư? Ngươi không đủ tư cách!”