Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 706 - Chương 706: Câu Chuyện Của Trần Quế Phương.

Chương 706: Câu chuyện của Trần Quế Phương.

Cô gái đột nhiên xuất hiện, mỉm cười toe toét, trong hốc mắt toát ra tà khí vô biên khiến người ta lạnh cả sống lưng.

Đặc biệt là Quế Hoa, tựa như đang rơi vào trong tủ đá, răng đánh vào nhau cầm cập, cảm giác như tinh thần sắp sửa sụp đổ.

“Chị…chị gái…Chuyện này không liên quan đến tôi. Xin tha mạng cho tôi!”

Quế Hoa quỳ xuống. Đây mới chính là thật, hơn nữa còn ở ngay bên cạnh mình, vỗ vào bả vai mình nữa chứ.

Diệp Lăng khẽ cười một tiếng, vỗ lên vai Trương Thiến: “Cô cảm thấy đây là thật hay là giả?”

Trương Thiến mỉm cười, mắt trợn ngược, ngã xuống đất. Cô gái này không ngờ lại bị dọa đến mức ngất xỉu.

“Mày…không phải mấy ngày nay đều đóng giả tao sao? Tao tới rồi đây, mày nên đi cùng tao thôi.”

Ma nữ áo trắng lành lạnh cười, Lão Vương ở bên cạnh quỳ xuống đất, ném dao găm đi: “Mẹ ơi, cứu mạng! Chị gái, chuyện này không liên quan gì đến tôi.”

“Mày? Haha, mày mới là kẻ có trách nhiệm nhiều nhất trong chuyện này. Mày nói xem, con dao của mày đã dính máu của bao nhiêu mạng người rồi?”

Nghe Lão Vương nói xong, tiếng cười của ma nữ áo trắng càng rợn người. Lão Vương trợn trừng hai mắt, ngã vật ra đất.

Tên đại hán đứng bên cạnh Lão Vương quay đầu lại nhìn nụ cười ai oán của ma nữ, da đầu đột nhiên tê dại, ngã thẳng xuống đất.

Chỉ trong chớp mắt, cả ba người đều bị dọa ngất xỉu. Giờ đây chỉ còn lại ma nữ, Diệp Lăng và Trương Thiến.

“Vậy tiếp theo, tao phải mang mày đi thôi.”

Ma nữ cười lạnh lùng, lòng bàn tay điên cuồng vỗ lên đầu Quế Hoa. Quế Hoa trợn trừng mắt, ngã xuống đất, tiểu đầy ra quần.

“Được rồi, quên đi.”

Diệp Lăng xua tay đi tới, ma nữ đối diện thấy Diệp Lăng không sợ cô, lập tức mỉm cười: “Haha, xem ra vẫn có người không sợ ma.”

“Anh có biết bàn tay của những tên này nhuốm biết bao nhiêu máu tươi không? Bọn chúng dùng tên tuổi của tôi, khiến cho nhiều người sợ hãi. Sau đó trốn khỏi camera nhờ điểm mù, rồi ẩn giấu ở một chỗ nào đó, mổ bụng người lấy nội tạng. Cuối cùng ném xuống đất rồi bỏ trốn.”

“Loại người cặn bã như vậy thật đáng chết. Anh không cho tôi giết bọn chúng, chẳng lẽ anh cũng là loại người như bọn chúng?”

Diệp Lăng mìm cười. Chậc chậc, ma nữ này quả là một con ma tốt. Người có người tốt người xấu, vậy thì ma hẳn cũng có ma tốt ma xấu.

“Tôi không cho cô giết bọn chúng, chính là vì hạnh phúc của nhiều người và vì sự an toàn của nhiều gia đình.”

“Về phần bọn chúng, sớm muộn gì cũng chết, cuối cùng sẽ bù đắp lại thanh danh cho cô. Cô thấy đúng không?”

Diệp Lăng cười nói, sau đó đi đến bên cạnh ma nữ, hít một hơi: “Mùi tử khí của cô không mạnh lắm, chắc hẳn cô mới chết cách đây chừng một năm nhỉ.”

Ma nữ ngẩn người, trong đôi mắt vô cảm lóe lên sự lạnh lẽo: “Xem ra anh cũng là một vị thầy bói giỏi. Đúng vậy, năm nay là tròn một năm ngày giỗ của tôi.”

“Vậy sao cô không đi đầu thai đi? Tại sao vẫn còn ở chỗ này?”

Diệp Lăng từ tốn nói. Hắn cũng không ngờ hôm nay thật sự là giỗ đầu của một ma nữ, đám công nhân kia đã nói đúng.

“Tôi cũng muốn đi đầu thai, thế nhưng tôi vẫn còn vướng mắc nhiều thứ, trong lòng còn nỗi bất bình chưa nguôi. Âm binh đại nhân không thể đưa tôi đi, cho nên tôi mới có thể ở lại đây.”

Ma nữ chậm rãi nói. Diệp Lăng nhìn cô, ma nữ liền xua tay: “Tôi biết anh muốn nói gì, cho nên tôi sẽ nói cho anh biết. Dù sao đây cũng không phải chuyện gì quá xấu hổ.”

Ma nữ này vốn tên là Trần Quế Phương, xuất thân từ một gia đình nghèo khó ở trên núi. Chồng cô mất sớm, chỉ còn một mình nuôi đứa con trai, mẹ chồng và bố chồng.

Hai người già trong nhà tuổi cao sức yếu, phải dựa vào thuốc để tiếp tục sự sống, Trần Quế Phương phải ra sức làm việc.

May mắn thay, cô được vào làm trong nhà máy Hoa Mỹ, đãi ngộ không tệ. Mỗi tháng được làm thêm vài ca, tiền lương cũng tạm ổn, ít nhất có thể nuôi sống cả nhà.

Trần Quế Phương cứ nghĩ cuộc sống sẽ hạnh phúc như vậy mà trôi qua, nhưng đột nhiên có một cuộc gọi đến, nói rằng con trai cô gặp chuyện.

Con trai cô mất bố, ông bà nội cũng không biết cách dạy dỗ, cho nên nó mới sinh ra tật trộm cắp và đánh người.

Nhà trường đã cảnh cáo mấy lần, nếu còn tiếp tục, chắc chắn sẽ đuổi học. Trần Quế Phương vô cùng lo lắng, nhưng cũng không thể làm gì được.

Trần Quế Phương muốn đứa trẻ ở cạnh mình, cho nên đã đi tìm chung quanh đó một trường học cho con. Cuối cùng cũng tìm được một chỗ, nhưng lại có một yêu cầu.

Hiệu trưởng muốn Trần Quế Phương trở thành tình nhân của ông ta, như vậy thì sau này ông ta sẽ nỗ lực hết mình giúp con của cô.

Ban đầu, Trần Quế Phương không đồng ý. Mặc dù chồng của cô đã mất, nhưng ông ta cũng đã là người có gia đình.

Dù như thế nào, cô cũng không chấp nhận.

Kết quả, con trai cô vẫn chứng nào tật nấy, ở trường đánh bạn học, còn trộm tiền của thầy giáo. Cuối cùng, đương nhiên là bị đuổi khỏi trường, nói cách khác là không được đi học nữa.

Đã như vậy, Trần Quế Phương đành phải xem xét lại. Quên đi, đừng bận tâm nữa, mình dù sao cũng là một người đàn bà bình thường, chỉ làm khi cần thiết thôi.

Thế là cô đi gặp hiệu trưởng, hai người bắt đầu mối quan hệ sai trái. Nhưng chính vì nó mà vấn đề của con trai cô cũng đã được giải quyết.

Nhưng mà tiệc vui chóng tàn, chuyện của bọn họ cuối cùng cũng bị vợ của hiệu trưởng phát hiện. Bà ấy đi đến tận khu nhà xưởng gây náo loạn, khiến cô không thể đi ra ngoài được nữa và còn bị rất nhiều người chỉ trỏ sau lưng.

Vì vậy, Trần Quế Phương đi tìm gặp hiệu trưởng, muốn hiệu trưởng giữ lời hứa, sau này hãy đối xử tốt với con trai của cô, ít nhất cũng phải chăm sóc cho nó. Nếu không, cô có làm ma cũng không buông tha cho ông ta.

Sau đó, Trần Quế Phương nhảy lầu tự tử từ trên tầng của kí túc xá, tử vong tại chỗ.

Thế nhưng, bởi vì quá nhớ con trai mà Trần Quế Phương đã trở thành âm hồn bất tán, thường xuyên đi ra đi vào khu nhà xưởng. Kết quả bị một người thấy được, trùng hợp là vì tình cảm vượt quá giới hạn nên người đó đã bịa ra một câu chuyện khác.

Sau khi nghe xong, Diệp Lăng gật đầu. Cuộc sống là vậy, bức bách người ta khiến họ rơi vào con đường sai trái.

“Có phải anh cảm thấy tôi là một người phụ nữ lẳng lơ hay không?”

Trần Quế Phương cười khổ. Diệp Lăng lại lắc đầu: “Không, tại sao cô lại là người lẳng lơ chứ? Chồng của cô đã chết, cô có thể thủ tiết đến lúc đó đã quá mẫu mực rồi.”

“Có lẽ điều duy nhất mà cô không nên làm chính là tìm đến một người đàn ông đã có gia đình, thế nhưng cô làm vậy lại vì con cái của mình.”

“Tôi chỉ có thể nói, cô quả là một người mẹ vĩ đại, nhưng tôi không thể nói, cô là một người phụ nữ tuyệt vời. Thực sự xin lỗi, tôi nghĩ cô cũng tự hiểu.”

Sau khi Diệp Lăng nói xong. Trần Quế Phương vô cùng xúc động, cúi đầu cảm tạ Diệp Lăng.

Bình Luận (0)
Comment