Sau khi chết, oán khí của Trần Quế Phương vẫn chẳng thể tiêu tan, một phần là vì con của cô, một phần là vì những lời dèm pha của mọi người xung quanh.
Cô có thể hi sinh tất cả vì con mình, thậm chí là hi sinh cả thân xác. Huồng hồ, cô cũng không còn chồng nữa.
Nhưng cô lại quên mất rằng mình đã qua lại với một người đàn ông đã có gia đình. Mặc dù hiệu trưởng là người nói ra yêu cầu trước, nhưng dù vậy, cô vẫn bị rất nhiều người phỉ nhổ.
Trần Quế Phương không thể hiểu nổi tại sao. Cho nên cô vẫn ở đây suốt, thậm chí cũng không thể đầu thai được.
“Cô muốn làm gì? Phải làm sao thì cô mới có thể buông bỏ ân oán để đi đầu thai?”
Diệp Lăng hỏi. Hắn nghĩ mình có thể giúp được Trần Quế Phương. Nếu không gặp phải chuyện này hắn cũng chẳng để tâm, nhưng đã có duyên gặp phải thì nhất định phải giải quyết.
“Linh hồn của tôi bị hạn chế ở trong khu nhà xưởng này, cho nên không thể ra ngoài. Hơn nữa, tôi còn muốn nói chuyện với con trai tôi, còn muốn đến gặp hiệu trưởng, bắt hắn chịu trách nhiệm cho cái chết của tôi. Tôi muốn hắn ít nhất cũng phải bảo đảm cho tương lai của con trai tôi.”
Trần Quế Phương trầm giọng nói. Nhắc tới con trai, tim của cô đau như cắt, xót xa vô cùng.
Diệp Lăng gật đầu: “Tôi có thể giúp cô thực hiện nguyện vọng này. Cô đừng phản kháng, tôi sẽ đưa cô vào bên trong Trữ Vật Giới Chỉ, sau đó cô nói cho tôi biết địa chỉ, tôi sẽ đưa cô tới đó.”
Nói dứt lời, Diệp Lăng giơ tay lên. Trần Quế Phương bị Diệp Lăng chụp vào, hồn phách bị nhốt lại.
Về phần mấy người nằm hôn mê dưới đất, Diệp Lăng lôi đám người Quế Hoa và Lão Vương đến một chỗ hẻo lánh ở trong nhà xưởng, sau đó đỡ Trương Thiến nhảy khỏi khu nhà xưởng.
Sau khi đưa Trương Thiến đến khách sạn, Diệp Lăng đi theo địa chỉ của Trần Quế Phương, đi đến một trường tiểu học ở thị trấn.
Đây là ngôi trường tiểu học tốt nhất ở thị trấn, là một trường bán công bán tư. Có nghĩa là, trên danh nghĩa là trường công lập, nhưng vẫn phải tự chịu những chi phí phát sinh.
Diệp Lăng dựa theo thông tin mà Trần Quế Phương cung cấp, đi đến một ký túc xá. Hắn chỉ tay một cái, một đứa trẻ kháu khỉnh, mạnh khỏe đang nằm trên giường nhanh như chớp biến mất.
Ở một góc của trường học, đứa trẻ từ từ mở mắt ra. Khi nhìn thấy Trần Quế Phương, nó liền bật khóc, ngã vào vòng tay của cô.
“Mẹ ơi! Mẹ ơi! Con rất nhớ mẹ! Tại sao mẹ lại muốn chết? Tại sao?”
Đứa trẻ khóc như xé lòng khiến Diệp Lăng cũng không khỏi thương cảm. Diệp Lăng cũng có chút không đành lòng, đi sang một chỗ khác.
Nửa tiếng sau, Trần Quế Phương vuốt đầu đứa trẻ, cười ôn hòa: “Con ơi, mẹ phải đi rồi. Từ giờ trở đi, con sẽ phải sống một mình.”
“Hãy nhớ, con phải kiên cường lên. Mẹ và ba ở trên trời sẽ quan sát con. Mỗi khi con nhớ chúng ta, hãy nhìn lên trời, mẹ sẽ luôn bảo vệ con. Con nhé!”
“Từ nay hãy hiểu thảo với ông bà nội, mẹ sẽ không ép con phải học nữa, chỉ cần con vui vẻ là được rồi. Hãy luôn luôn vui vẻ và sống tốt con nhé!”
Trần Quế Phương cười, trong nụ cười có nước mắt. Diệp Lăng sửng sốt. Ma vốn không có nước mắt, đây là một quy luật sắt thép, thế nhưng sự tồn tại của tình cảm đã phá vỡ quy luật đó.
Đứa bé muốn kéo tay Trần Quế Phương, thế nhưng vừa nắm lấy đã hoàn toàn trong suốt, không thể kéo được.
“Mẹ! Con không muốn mẹ đi. Con không muốn. Mẹ đừng bỏ con ở lại đây. Con không muốn!”
“Mẹ! Con sẽ học hành chăm chỉ, con sẽ ngoan ngoãn, nghe lời, không làm mẹ tức giận nữa. Chỉ cần mẹ ở lại thôi. Con cầu xin mẹ!”
Đứa trẻ khóc không thành tiếng, cảm giác như tâm can đã bị xé rách, thế nhưng nó cũng không thể phủ nhận được tất cả những điều này, thậm chí là không thể thay đổi được.
“Con ơi, con có hận mẹ con không? Mẹ đã khiến con phải xấu hổ.”
Đột nhiên, Trần Quế Phương quay người, mỉm cười hỏi đứa con. Đứa trẻ cố chấp lắc đầu, kiềm chế những giọt nước mắt.
“Mẹ, sau này con sẽ chăm chỉ học tập, sẽ không nghịch ngợm nữa. Mẹ yên tâm, con sẽ không khiến mẹ phải lo lắng cho con!”
“Mẹ hãy nói với bố, con nhớ bố. Con cũng nhớ mẹ!”
Đứa trẻ vừa nói vừa cố gắng kiềm chế nước mắt. Thế nhưng vô ích, nước mắt vẫn rơi xuống đất, vỡ vụn.
Trần Quế Phương biến mất, quay đầu lại đi từng bước một, chuẩn bị đi đầu thai. Trước đó cô đã đi gặp hiệu trưởng, bắt hắn phải hứa sẽ đảm bảo cho con trai cô, nếu không, cô sẽ khiến hắn phải chết!
Hiệu trưởng hoảng sợ, nửa đêm bật dậy, mồ hôi đầm đìa, thở dồn dập. Người vợ nằm cạnh cũng bối rối ngồi dậy, nhìn vẻ mặt sợ hãi của chồng.
Trần Quế Phương rời đi đầu thai. Đứa nhỏ không nhịn được nữa, quỳ xuống đất, gào khóc, tiếng khóc vang thấu tim can.
Rốt cuộc cũng không thể quay lại được nữa. Sau này nó sẽ chỉ có một mình. Còn ai trên đời này yêu thương nó như ba và mẹ của nó đây?
Diệp Lăng đi tới, vỗ vai đứa nhỏ: “Cậu bé, về sau cháu hãy trở thành một người đàn ông chân chính. Hãy mạnh mẽ lên. Đừng để bố mẹ cháu phải lo lắng!”
“Mẹ cháu không sai, cô ấy là người phụ nữ vĩ đại nhất, cháu đừng hận mẹ, cũng không nên hận bất cứ ai trên đời này. Nếu không, cả đời này cháu sẽ chỉ mãi sống trong oán hận.”
“Mạnh mẽ lên, được không? Hãy tin chú, quan trọng là tin mẹ cháu, mẹ cháu sẽ luôn ở trên trời quan sát cháu, bảo vệ cháu đến tận khi cháu già!”
Nghe vậy, đứa trẻ ngẩng đầu, ánh mắt non nớt nhìn Diệp Lăng: “Chú ơi, có phải mẹ cháu sẽ không bao giờ quay về được nữa không?”
Diệp Lăng ngẩn người, đột nhiên không biết phải trả lời thế nào. Bất kể cái gì cũng sẽ khiến đứa trẻ này bị lừa dối, bị tổn thương.
Đứa nhóc mỉm cười: “Chú ơi, cháu biết rồi. Mẹ cháu không đi đâu hết. Mẹ sẽ luôn ở trên trời dõi theo từng bước đi của cháu.”
Nói xong, đứa trẻ cúi đầu rời đi, dáng vẻ có chút cô đơn. Diệp Lăng nhìn thấy trái tim đứa trẻ đã tan nát, thế nhưng nó lại vững bước đi trên một con đường mà có rất nhiều người trên thế giới này không thể bước qua được.
Hai mươi năm sau, đứa trẻ kia tốt nghiệp, một mình đi ra thế giới, tự tạo dựng sự nghiệp khiến cả thế giới chấn động. Lúc đó, nó đã cho ra đời một cuốn sách, tên là: “Một người phụ nữ bình thường – một người mẹ vĩ đại.”
Diệp Lăng cũng rời đi, trở về khách sạn. Hắn thức trắng một đêm, chỉ ngồi trên ghế hút thuốc, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Có lẽ nỗi đau đó sẽ không bao giờ có thể nguôi ngoai được trong lòng đứa trẻ này, thế nhưng mẹ của nó vẫn luôn là người vĩ đại nhất!
Hay nói cách khác, trên thế giới này không có người mẹ nào là không vĩ đại!
Tình cha như núi, vì con che mưa che gió, đồng thời cũng là chỗ dựa vững chắc nhất cho con, bất kể là bao lâu!
Tình mẹ như sông, như những cơn sóng cuồn cuộn, sẽ luôn đồng hành cùng con, vì con mà xây dựng tổ ấm.
Con muốn nuôi mà cha mẹ không đợi, cây muốn lặng mà gió mãi chẳng ngừng.
Mãi mãi và mãi mãi, đừng để tình yêu của bạn dành cho cha mẹ trở thành một điều tiếc nuối!