Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 708 - Chương 708: Đáng Chết!

Chương 708: Đáng chết!

Sáng hôm sau, Trương Thiến dụi mắt thức dậy, ngồi ở trên giường. Đột nhiên mắt cô đờ ra, miệng há to, chuẩn bị thét lên.

Diệp Lăng nhìn Trương Thiến phía đối diện, mỉm cười: “Tối hôm qua cô uống nhiều rượu thế?”

“Uống gì? Uống rượu á? Diệp Lăng, có phải hôm qua sau khi gặp ma, tôi đã ngất xỉu đúng không?”

Trương Thiến vội vã rời khỏi giường, giương nanh múa vuốt quát, trong ánh mắt tràn đầy sự kinh hoàng và sợ hãi. Trời ơi, trải nghiệm đó thật là đáng sợ.

Diệp Lăng lắc đầu đứng lên: “Đồ ngốc này, tối qua cô uống nhiều quá đó. Ma ở đâu ra mà ma? Lúc đó cô say bí tỉ, tôi phải mang cô trở về khách sạn.”

Nói xong, Diệp Lăng lắc đầu chỉ Trương Thiến rồi xoay người đi vào phòng vệ sinh. Trương Thiên ngẩn ngơ. Ý anh ta là sao? Chẳng lẽ hôm qua đầu óc mình có vấn đề?

Khi tất cả mọi thứ đều chống lại một người thì người đó sẽ không còn hoài nghi gì nữa mà sẽ tin rằng chính mình đã sai.

Diệp Lăng không muốn cô gái này phải suy nghĩ nhiều. Thật ra có một số chuyện không biết lại là tốt cho cô ấy.

“Được rồi, đã đến lúc hai chúng ta phải từ biệt. Về sau hãy sống tốt nhé!”

Diệp Lăng rời khỏi, sau đó vứt một tấm thẻ xuống trước mặt Trương Thiến, là một tấm thẻ ngân hàng. Trương Thiến ngẩn người, không hiểu Diệp Lăng có ý gì?

“Ý anh là gì? Sao lại đưa cho tôi thẻ ngân hàng? Có phải hôm qua anh đã động chạm vào cơ thể của tôi đúng không? Tên cầm thú này, uổng công tôi tin tưởng anh như vậy!”

Trương Thiến khẽ mắng, nhưng thật sự chỉ là nói đùa, chẳng lẽ cô lại không biết thân thể của mình như thế nào.

Diệp Lăng chỉ mỉm cười: “Thân thể của cô trị giá năm trăm vạn sao?”

Năm trăm vạn?

Đây quả thật là một con số khủng khiếp đối với những người bình thường, thậm chí có những người cả đời cũng không thể có được số tài sản lớn như vậy.

“Sau này đừng ở đây nữa, cầm số tiền này rồi chăm chỉ làm ăn, đừng làm chuyện khác. Cô không nên tiếp tục sống giống như hiện tại.”

Diệp Lăng chậm rãi cười nói. Đối với hắn, năm trăm vạn chỉ là hạt cát trong sa mạc. Thế nhưng số tiền này thậm chí còn có thể thay đổi cuộc sống của cả một người.

“Tại sao? Tôi rất đáng ghét sao? Tôi muốn đi theo anh, tôi thích anh!”

Trương Thiến nghiến răng nói, đôi môi cô trắng bệch. Chính cô cũng không hiểu tại sao mình lại có hảo cảm đối với một người đàn ông mới quen có một ngày này.

Diệp Lăng ở một bên cười nhẹ, từ trong túi lấy ra một hộp thuốc lá nhàu nát, lấy ra điếu thuốc cuối cùng, châm lửa rít một hơi: “Chúng ta không hợp nhau.”

“Tại sao lại không hợp? Tôi có thể đi cùng anh đến bất cứ nơi đâu. Tôi không hám tiền của anh, tôi chỉ muốn ở cùng với anh.”

Trương Thiến trực tiếp nhảy xuống giường, ôm chặt lấy Diệp Lăng, chỉ vì sợ Diệp Lăng sẽ đi mất. Thế nhưng Diệp Lăng lại từ từ bỏ tay cô xuống.

“Tôi đã có mười người vợ, hơn nữa còn có bảy, tám đứa con. Cô có chắc chắn muốn đi theo tôi không?”

“Được rồi, đừng tùy ý như thế nữa. Hãy tìm một người đàn ông mà cô yêu, cầm số tiền kia mà sống cho thật tốt. Đừng hổ thẹn với tôi, đây là thù lao dành cho cô đêm qua.”

Dứt lời, Diệp Lăng cầm túi du lịch trực tiếp bước ra khỏi cửa, đi mất hút, chỉ còn lại Trương Thiến với tấm thẻ ngân hàng rất khó để quên đi được.

Nhiều năm sau, Trương Thiến đã trở thành một bà chủ giàu có. Đáng tiếc, dù đã qua bốn mươi tuổi, cô vẫn còn độc thân.

Trong tâm trí của cô vẫn chỉ còn lại bóng lưng của người đàn ông kia, thứ mà đã rất lâu cô vẫn không thể quên được. Có người nói cô si tình, nhưng Trương Thiến lại cho rằng, đó chỉ là sự hoài niệm.

Diệp Lăng rời đi, nhưng hắn không về Đông Hải, mà đi đến một thị trấn ở gần đó. Đêm qua, hắn đã lần theo hơi thở của Quế Hoa và ông Vương để tìm đến nơi này.

Thị trấn này rất phồn hoa. Diệp Lăng đi trên đường, trong thấy mọi chuyện diễn ra muôn màu muôn vẻ, cảm thấy có chút sợ hãi.

Ven đường, có một đứa trẻ đẩy ván trượt cũ nát, chậm rãi trượt về phía trước. Trên chiếc xe là một cái bát ăn cơm, bên trong có tiền.

“Nếu thấy cháu tội nghiệp, xin hãy cho cháu chút tiền ăn cơm. Cháu khổ lắm rồi!”

Đứa trẻ đi qua Diệp Lăng, buồn bã hô lên một tiếng. Diệp Lăng ngồi xổm xuống, nhìn đứa trẻ từ trên xuống dưới, thấy nó không có vật dụng gì, hắn hít sâu một hơi.

“Nhóc con, cháu đã bao giờ muốn được tự do chưa?”

Diệp Lăng khẽ hỏi. Đứa trẻ lắc đầu, ánh mắt ngơ ngác. Tự do? Tự do là cái gì? Có thể cho nó ăn uống no đủ mà không bị đánh đập sao?

“Cháu yên tâm. Chú cam đoan, chỉ trong vòng ngày hôm nay tất cả bọn cháu sẽ được tự do.”

Diệp Lăng đứng dậy, quay người rời đi. Dù hắn không cho đứa nhỏ tiền nhưng nó vẫn không cảm thấy buồn bã, bởi vì chẳng hiểu tại sao nó lại cảm thấy được ở hắn một tia hi vọng.

Lần này Diệp Lăng đến, cũng là vì đã hiểu được câu chuyện thực sự đằng sau đám người Quế Hoa và ông Vương.

Nhóm người bọn chúng không chỉ làm những chuyện dã man kia mà còn khống chế tất cả công việc ăn xin xung quanh thị trấn này.

Có rất nhiều đứa trẻ bị bọn chúng bắt cóc rồi bẻ gãy chân, hoặc là bị biến thành những kẻ tàn tật, sau đó ném ra ngoài đường ăn xin. Mỗi ngày, nếu không hoàn thành số tiền mà bọn chúng đặt ra thì sẽ không có cơm ăn, thậm chí là còn bị đánh.

Quan trọng hơn, ở chỗ nào cũng có vài người trông chừng đám trẻ này, không để chúng bắt chuyện với người lạ. Nếu phát hiện sẽ lập tức ngăn lại, hơn nữa còn đánh cho một trận.

Đó là lý do vì sao khi nãy Diệp Lăng không có nói nhiều với đứa trẻ kia. Có điều, sát khí trong lòng Diệp Lăng lại càng ngày càng tăng. Đám rác rưởi kia nhất định phải chết!

Trong một nhà máy hoang phế, ông Vương, Quế Hoa và một đám người đang ăn lẩu, uống bia. Ông Vương cởi giày, ngồi lên trên ghế, vẻ mặt chán nản.

“Chết tiệt thật, đã bao nhiêu năm như vậy rồi ông đây mới gặp phải chuyện tà ma như thế.”

“Mấy người nói xem, có phải hôm qua chúng ta thật sự đã gặp phải ma không? Tôi cảm thấy hơi bối rồi. Chuyện này rốt cuộc là sao? Nếu thực sự gặp phải, sao chúng ta có thể sống sót trở về chứ?”

Ông Vương rất bối rối. Vừa sáng sớm tỉnh dậy, bọn chúng đã phát hiện bản thân đang nằm trên ngoài nhà xưởng Hoa Mỹ, cả một đám chưa tỉnh hồn đã vội vã bò về.

“Chuyện này thật là kì quái. Nhưng mà chúng ta đi dạo ở bờ sông, tại sao lại không ướt giày nhỉ?”

“Yên tâm đi. Ngày mai tôi sẽ dẫn mọi người đến gặp một bà đồng. Bà ta lợi hại lắm. Chỉ cần lấy bùa hộ mệnh của bà ta, về sau ra ngoài sẽ không phải sợ gì cả.”

Một gã bên cạnh nói. Ông Vương và Quế Hoa khẽ gật đầu. Tốt nhất nên sớm làm một cái bùa hộ mệnh, đỡ phải gặp lại chuyện sợ hãi như thế nữa.

“Đúng rồi, chia tiền tháng này đi. Haha, cũng nhiều lắm đấy.”

Nói xong, người đàn ông đặt một cái túi ni lông màu đen to đùng để lên trên mặt bàn, sau đó xốc ngược lên. Ầm ầm, cả một đống tiền rơi ra ngoài.

Bình Luận (0)
Comment