Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 709 - Chương 709: Các Người Đúng Là Cặn Bã!

Chương 709: Các người đúng là cặn bã!

Tiền bạc luôn thu hút ánh mắt người nhìn, rất dễ dàng khiến cho người ta đỏ mắt, cũng rất dễ dàng khiến người ta bí quá hóa liều.

“Chà, đống này ít nhiều cũng phải gần một trăm vạn, chia ra thì mỗi người sẽ được nhận khoảng mười mấy vạn. Haha, được đấy, anh Hải.”

“Đúng vậy, đi theo anh Hải còn lo không kiếm được tiền sao? Đừng đùa nữa.”

Ngay lập tức, tất cả mọi người đều hào hứng, hoàn toàn vứt câu chuyện ngày hôm qua ra sau đầu.

Bên ngoài nhà máy, đám trẻ con đã bắt đầu quay trở lại. Hầu hết bọn họ đều tàn tật, hơn nữa cũng có không ít người trung niên, nhưng mà cũng đều bị tàn tật.

Chỉ vài phút sau, tiếng kêu hét thảm thiết đã vang lên trong sân, chính là tiếng la hét của những người không hoàn thành nhiệm vụ phải bị chịu phạt.

Ở bên ngoài sân, Diệp Lăng chậm rãi đi tới, trong mắt lóe ra tia sáng sắc lạnh. Trong đám rác rưởi này, tên nào cũng đáng chết, không một tên nào có thể thoát khỏi sự trừng phạt của pháp luật.

Ông Vương, người cầm trong tay chiếc roi đang hung hăng giáo huấn một đứa trẻ không hoàn thành nhiệm vụ, bỗng nhiên mi mắt rung lên, trong lòng không khỏi hốt hoảng.

Uỳnh một tiếng. Cửa lớn khóa chặt bị Diệp Lăng đá văng ra, đôi mắt hắn lạnh lẽo, bước vào trong sân.

“Là mày!”

Ông Vương lập tức lùi lại. Không thể nào, đây không thể là sư thật. Nếu hắn là thật, vậy thì câu chuyện tối hôm qua…

Diệp Lăng cười lạnh: “Tất cả đám rác rưởi chúng mày đều đáng chết. Có điều, không sớm thì muộn chúng mày cũng sẽ bị pháp luật trừng trị. Nhưng bọn mày cũng nên chịu tội vì những gì đã gây ra với bọn trẻ này đi.”

Vù.

Dứt lời, Diệp Lăng di chuyển, đi đến bên cạnh ông Vương. Cây roi vút lên, răng rắc, xương bắp chân của ông Vương vỡ nát.

Bịch.

Ông Vương trực tiếp ngã xuống đất, gào khóc thảm thiết. Thế nhưng con mắt Diệp Lăng vẫn lạnh buốt vô tình.

“Tao nghĩ khi bọn mày giết người, bọn mày cũng nên ngẫm lại xem khi đó bọn họ đã phải bất lực như thế nào!”

Răng rắc.

Lòng bàn tay Diệp Lăng siết lại, bả vai ông Vương trực tiếp bị Diệp Lăng bóp nát, xương cốt nát vụn: “Loại người như mày, chính là đồ cặn bã!”

Bịch.

Hắn đá mạnh vào ngực ông Vương khiến ông ta ngã lăn ra đất, sau đó chân hắn giẫm mạnh, đôi chân đang lành lạnh của ông Vương ngay lập tức bị giẫm cho nát bét.

Nghe thấy tiếng kêu thảm thiết, Quế Hoa vội vàng chạy ra. Khi nhìn thấy Diệp Lăng, ả ta trợn trừng mắt, không tin nói: “Mày không phải là cái tên tối qua sao? Không thể nào! Chẳng lẽ chuyện đêm qua là thật?”

“Đương nhiên rồi, nếu không phải hôm qua tao tha cho chúng mày thì làm sao tao có thể tìm ra được nơi này. Ả đàn bà tâm địa độc ác như mày cũng đáng chết!”

Bốp.

Diệp Lăng tát thẳng vào mặt Quế Hoa khiến hàm răng của ả ta bay lên, rồi rơi rụng xuống đất.

Diệp Lăng lạnh lùng nhìn ả, bàn chân dẫm lên tay ả. Răng rắc. Bàn tay năm ngón lập tức bị vỡ vụn, Quế Hoa đau đớn đến mức hôn mê bất tỉnh.

Đúng lúc này, đám người đại hán kia đột nhiên xuất hiện, cầm đầu chính là anh Hải của bọn chúng. Anh Hải trầm mặt: “Người anh em, cậu ở đâu chui ra? Sao lại tới địa bàn của tôi kiếm chuyện? Không biết phân biệt tốt xấu hả?”

“Tốt xấu? Haha, tốt xấu cái cmm.”

Vù. Diệp Lăng di chuyển, tung ra một cú đấm, một người lập tức bay ra ngoài. Sau đó lại giơ một tay khác đánh lên mặt một người khác, khiến người đó cũng bay thẳng ra ngoài.

Quyền cước liên tiếp được tung ra, mấy tên xung quanh anh Hải biến mất sạch. Hắn ta run lên, khiếp sợ nhìn Diệp Lăng, như thể nhìn thấy thứ gì đó rất đáng sợ.

“Cậu muốn bao nhiêu? Tôi cho cậu năm trăm vạn, có đủ không? Chắc cậu cũng vì tiền mới làm chuyện này. Từ giờ chúng ta nước sông không phạm nước giếng. Cậu thả tôi ra, tôi sẽ tặng địa bàn này lại cho cậu!”

Anh Hải van xin. Diệp Lăng chỉ cười khẩy: “Xin lỗi, nhận tiền của mày chẳng bõ làm bẩn tay tao.”

Bịch.

Một cước đá văng hắn ta ra ngoài. Anh Hải nằm gục xuống đất, đau đớn khủng khiếp khiến hắn suýt nữa ngất đi. Thế nhưng vẫn còn một chút tỉnh táo chống đỡ cái đầu của mình.

Đột nhiên, tiếng còi cảnh sát chói tai vang lên. Anh Hải vô cùng hoảng sợ. Thôi xong rồi, tên đáng sợ này vẫn đang ở ngay trước mặt, giờ có trốn cũng không thoát được.

Diệp Lăng châm một điếu thuốc, đi đến đám người tàn tật đang vô cùng hoảng sợ ở bên cạnh, hít một hơi thật sâu. Những người này đều là những nạn nhân vô tội.

Lúc này, rất nhiều cảnh sát đã bao vây toàn bộ sân, đi theo sau còn có không ít nhân viên y tế. Bọn họ đều nhận được thông báo của cấp trên, rằng phải hoàn toàn tuân theo mệnh lệnh của người này, không được phép nghi ngờ.

Cục trưởng vội vàng chạy đến bên cạnh Diệp Lăng, ba một chào: “Tướng quân thông báo, đã điều động toàn bộ lực lượng cảnh sát toàn thị trấn làm theo yêu cầu của ngài!”

“Đưa tất cả những người này về cho tôi, tra hỏi cho thật kỹ! Mấy vụ án mạng ở nhà máy Hoa Mỹ trước đây đều là do bọn chúng làm. Tôi nghĩ nếu xét xử thấu đáo thì sẽ tra ra được rất nhiều vụ án lớn.”

Nói xong, Diệp Lăng chỉ vào những đứa trẻ với đôi mắt tràn đầy hi vọng đang đứng ở bên kia: “Tôi sẽ để ban chỉ huy phối hợp cùng với các người tìm ra người nhà của những đứa trẻ này.”

“Kiểm tra thân thể cho bọn chúng thật kỹ, chăm sóc cho bọn chúng. Nếu xảy ra sai sót thì các người chuẩn bị cuốn gói về quê trồng trọt đi.”

Nói xong, Diệp Lăng xoay người rời đi. Đột nhiên, hắn quay người lại, chỉ vào cục trưởng đang vô cùng căng thẳng: “Nhớ kỹ, đây là lần cuối cùng. Nếu chuyện như vậy vẫn còn tiếp diễn thì tôi nhất định sẽ không để ông từ chức một cách yên ổn.”

Cục trưởng như con gà mổ thóc gật đầu lia lịa. Nhất thời, tất cả mọi người bắt đầu công việc của mình.

Một ngày sau, sự việc xảy ra ở thị trấn này đã gây chấn động toàn quốc. Một vụ án lừa bán giết hại trẻ con đã bị phanh phui, không chỉ vậy những vụ án mạng khủng khiếp phía sau cũng dần được phơi bày.

Rất nhiều những nhà hảo tâm và các cơ quan chính phủ đã tham gia vào việc tìm kiếm người nhà cho những đứa trẻ là nạn nhân của vụ án. Khoảnh khắc mà người nhà và đứa trẻ đoàn tụ, mọi người đều không cầm được nước mắt.

Sau đó, ba tập đoàn là tập đoàn Hoa Mỹ, tập đoàn Hàn thị và tập đoàn Trọng Sinh đều đưa ra thông báo, rằng sẽ liên kết lại để cung cấp đầy đủ phúc lợi cho những đứa trẻ này.

Diệp Lăng trở về Đông Hải, ngồi trong trang viên chơi đùa với Diệp Bình, khuôn mặt tràn đầy vẻ dịu dàng của một người cha. Thật khó tưởng tượng, một kẻ phá hủy hoàn toàn Tam Thập Lục Động Thiên lại còn có mặt tốt như vậy.

“Diệp Lăng, sắp đến ngày Quốc Khánh rồi đó, anh đã nhận được thư mời chưa vậy?”

Trầm Nguyệt Tâm mang theo cái bụng lớn đến ngồi cạnh Diệp Lăng, cười hỏi.

Với thân phận của Diệp Lăng hiện tại, nhận được lời mời cũng là chuyện bình thường. Diệp Lăng khẽ gật đầu, mỉm cười: “Chờ đi. Vào ngày Quốc Khánh, anh nhất định sẽ khiến em hết hồn!”

“Hơn nữa, không chỉ có mình em, anh chắc chắn sẽ khiến toàn bộ Hoa Hạ này chấn động!”

Diệp Lăng nói chắc như đinh đống cột, khiến người ta có cảm giác ngày hôm đó cả nước nhất định sẽ bùng nổ!

Bình Luận (0)
Comment