Quốc Khánh là một ngày lễ tưng bừng của cả nước, cho nên tâm trạng của mọi người đều vô cùng háo hức.
Diệp Lăng đương nhiên đã được mời đến dự buổi lễ Quốc Khánh. Mà điều kinh ngạc mà Diệp Lăng đã nói, nhất định sẽ khiến cho mọi người chấn động.
Mấy ngày sau, Mạc lão tới, dẫn theo Mạc Tử Văn và Lý Trinh. Con gái của mình mang thai, bọn họ dù gì cũng phải tới thăm một chút, nhân tiện cũng phải kính cẩn hỏi thăm ông bà sui gia.
Diệp Lăng, Mạc Tinh và Mạc Tư Thanh đã đợi sẵn ở sân bay, trong khi đó Mạc Tử Đạo thì bận một số việc, sau khi làm xong sẽ đến thẳng trang viên của Diệp Lăng.
Lãnh đạo sân bay cũng đã nhận được thông báo rằng máy bay chở Mạc lão sẽ hạ cánh ở sân bay này. Cho nên đã cách ly tất cả mọi người ở bên ngoài, để một chỗ trống dành riêng cho Mạc lão.
Đây không phải là do Mạc lão tự cao tự đại. Mà bởi vì, đối với một lão nhân gia địa vị tôn quý như ông thì đây là vấn đề an toàn cơ bản nhất. Nói cách khác, mặc kệ ở đâu, sự chuẩn bị này cũng không thể bỏ qua.
Một chiếc máy chậm rãi đáp xuống sân bay. Nhóm người đầu tiên xuống xe chính là vài tên vệ sĩ, sau khi quan sát xung quanh mới trở lại khoang máy.
Tiếp đó, Mạc lão chống gậy, theo sau là một vài y tá chậm rãi bước xuống, ngay sau đó là Mạc Tử Văn và Lý Trinh.
“Ông nội! Cha, mẹ!”
Đôi mắt Mạc Tư Thanh lập tức đỏ bừng. Mặc dù có thể coi cô là một cô gái độc lập, thế nhưng cô dù sao cũng là một người con gái lấy chồng xa, từ bé cũng chưa từng rời khỏi nha, cho nên hiện tại tự nhiên cũng sẽ cảm thấy xúc động.
Lý Trinh thấy Mạc Tư Thanh chậm chạp chạy đến, mở to mắt nhìn: “Ôi chao, con gái của ta, con chạy cái gì mà chạy, nhìn bụng của mình kia kìa.”
Lão gia tử ở cạnh vội vàng gõ cây gậy xuống đất: “Tư Thanh, cháu chạy chậm thôi. Muốn hù chết lão già này phải không?”
Làm cho lão gia tử hoảng sợ, đồng thời cũng làm cho các nhân viên y tế hoảng sợ. Chỉ một vị đại tiểu thư thôi mà khiến cho tất cả mọi người đều sợ hãi, mồ hôi hột rơi đầy đầu.
Diệp Lăng và Mạc Tinh cũng vội vàng đi tới. Lúc này đây, Mạc Tư Thanh đang ôm chầm lấy Lý Trinh, tròng mắt đỏ bừng. Lý Trinh vội vàng lo lắng hỏi: “Có chuyện gì sao Tư Thanh? Có phải con không thích sống ở đây? Hay là Diệp Lăng bắt nạt con?”
“Ai da, mẹ đừng nói vậy chứ, làm trái tim bé nhỏ của con đập liên hồi đây này. Thật là đáng sợ.”
Diệp Lăng vội vàng đi tới. Hắn thực sự không chấp nhận được nỗi oan uổng này. Dù gì người ta cũng đi từ kinh đô xa xôi đến Đông Hải, không phải chỉ vì muốn có với mình một cuộc sống tốt đẹp, hạnh phúc viên mãn thôi sao, sao mình có thể bắt nạt cô ấy được?
“Mẹ, không phải đâu, Diệp Lăng đối xử với con rất tốt. Mẹ chồng và cha chồng cũng tốt lắm, coi con như con gái ruột vậy. Chỉ là con nhớ mọi người thôi.”
Mạc Tư Thanh cười khúc khích. Vương Thục Phân và Diệp Thiên thực sự rất quan tâm cô, về điểm này, Mạc Tư Thanh gần như không có gì để phàn nàn.
Lý Trinh thở dài, trừng mắt nhìn con gái: “Con làm mẹ sợ chết khiếp. Con cũng đã lớn như vậy rồi, sao vẫn còn trẻ con thế? Mà này, đã kiểm tra chưa? Là con gái hay con trai vậy?”
“Mẹ, sao mẹ lại hỏi vậy? Con trai hay con gái thì sao? Chẳng phải đều là cháu của mẹ à?”
Mạc Tư Thanh bĩu môi. Mạc lão gia tử lập tức lo lắng, dậm chân đỏ mặt. Con nhóc này, sao lại không hiểu chứ?
“Ông nội, ông không cần phải nóng vội như vậy. Em Tư Thanh đang mang trong mình một đứa trẻ rất tốt đấy.”
Mạc Tinh thay đổi sắc mặt, cười một tiếng, rồi nhún vai: “Nói như vậy đi, giống y như Lý Kha mang thai vậy. Haha!”
Mạc lão gia tử nghe xong, lập tức cười ha ha, vỗ bùi đôm đốp: “Haha! Được, được! Diệp Lăng, chuẩn bị rượu cho lão già này đi, hôm nay ông phải uống một bữa no say!”
Diệp Lăng gật đầu lia lịa, Mạc Tư Văn ở một bên cười to, chỉ có Lý Trinh lầm bầm nói: “Cảm ơn trời đất, Tư Thanh mang thai một bé trai!”
Diệp Lăng không khỏi lúng túng. Hóa ra mẹ chồng cô lại là người gia trưởng như vậy.
Tại lối vào trang viên, Lý Thục Phân và Diệp Thiên cùng một đám phụ nữ đang lo lắng chờ đợi.
“Ông ơi, ông thử nói xem Mạc lão gia tử sẽ là người như thế nào? Có phải sẽ rất oai phong không? Hay là bình dị gần gũi?”
Lý Thục Phân có chút căng thẳng. Mặc dù hiện tại bà đang sống một cuộc sống mà không ai có thể so sánh nổi, thế nhưng khi đối mặt với Mạc lão, trên toàn bộ Hoa Hạ này cũng không có một ai là không khẩn trương.
Dù cho hai vị lão gia tử kia làm Mạc lão phát bực, ông ấy cũng sẵn sàng đập bàn chửi ầm ĩ, huống chi là bọn họ.
Đương nhiên, tình huống ở đây thì bình thường hơn, bởi vì cũng có Trầm Nguyệt Tâm. Dù sao địa vị của cô cũng khác với người thường, phải đối mặt với nhiều nhân vật tầm cỡ nên tâm lý của cô luôn vững vàng hơn mọi người.
“Chị Xảo Nhi, chị có nghĩ rằng ông nội của chị Tư Thanh sẽ chia rẽ chúng ta với chồng không?”
Lâm Vũ Tình lo lắng hỏi, Lưu Xảo Nhi một bên sững sờ. Đồ ngốc này, sao tự dưng lại nghĩ đến chuyện này chứ?
Nhưng mà có vẻ cũng đúng, nếu như Mạc lão gia tử thực sự làm điều đó thì bọn họ phải làm sao đây?
Đúng lúc này, vài chiếc ô tô chậm rãi chạy đến, Diệp Lăng đã quay lại.
Đứng giữa đám người, Táng Hoa không khỏi khẩn trương. Từ xưa đến nay đều là như vậy, dù cho cô đã cải tà quy chính nhưng dù gì trước kia cô cũng đã từng là sát thủ.
Sự sợ hãi này hoàn toàn xuất phát từ chính nội tâm của cô.
Chiếc xe dừng ở trước cổng chính, đám người Diệp Lăng xuống xe trước, sau đó mới mở cửa xe cho Mạc lão, dìu dắt vị lão đại của đất Hoa Hạ này xuống xe.
Mạc lão bước xuống, dáng vẻ uy nghiêm, trên mặt là vẻ tươi cười. Thế nhưng vẫn khiến cho tất cả mọi người cảm giác ngộp thở.
Giống như một lính mới gặp phải thủ trưởng, thậm chí có một số người phụ nữ còn đang tự hỏi trạng thái hiện tại của họ đã ổn chưa, liệu có quá mất mặt hay không?
“Chào mừng Mạc lão!”
Trong lòng Diệp Thiên cũng hơi run lên, thế nhưng ông dù sao cũng là gia chủ, mặc kệ thế nào cũng phải đứng ra chào đón, không thể co lại phía sau.
Mạc lão mỉm cười, khẽ gật đầu: “Ông là Diệp Thiên hả? Cảm ơn ông đã chăm sóc cho Tư Thanh nhà chúng tôi. Con bé này bình thường bị chúng tôi chiều hư, nên có cái gì không tốt, cũng mong ông bỏ qua cho.”
“Đứa trẻ Tư Thanh này thật ra rất hiểu chuyện, nhất định là do gia đình ông giáo dục tốt.”
Diệp Thiên vội vàng cười nói, Mạc lão khẽ gật đầu: “Mấy cô gái này, cứ để ý Tư Thanh. Nếu như nó có lỗi gì, hãy nói với ông, ông sẽ giáo huấn nó.”
Một đám phụ nữ gật đầu lia lịa. Mặc dù ông lão nói chuyện rất hòa nhã nhưng cũng không thể ngăn được khí chất của ông.
“Ông bà thông gia rốt cuộc cũng đã tới rồi. Tôi và cha Diệp Lăng đã bàn bạc khi nào có thời gian sẽ đi đến kinh đô, mà chúng ta còn chưa được gặp nhau nữa. Nếu để cho ông bà nghe được thì thật là mất mặt quá.”
Vương Thục Phân vội vàng cầm tay Lý Trinh cười nói. Một đám người vui vẻ bước vào trong trang viên.