Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 711 - Chương 711: Tính Khí Nóng Nảy.

Chương 711: Tính khí nóng nảy.

Trong nhà ăn của trang viên, cả đại gia đình ngồi vây quanh một chiếc bàn lớn. Đây là một chiếc bàn lớn mà Diệp Lăng đặc biệt nhờ người ta thiết kế, có thể chứa được hơn hai mươi người một bàn.

Không cần phải nói, Mạc lão đương nhiên sẽ ngồi ở vị trí chính giữa. Cho dù ở đây còn có cả Diệp Lăng, Diệp Thiên và Vương Thục Phân thì điều này cũng không thể nghi ngờ.

Lão gia tử cười lớn, ôm Diệp Bình trong tay. Thằng nhóc Diệp Bình này lại chẳng biết lão gia tử là ai, hi hi ha ha nắm lấy râu ông lão.

Điều này khiến cho Diệp Lăng và những người khác đều vô cùng kinh hãi, chỉ sợ đứa bé túm đứt chòm râu của lão gia tử thì thật là đáng sợ.

Ai mà ngờ, lão gia tử vẫn ôm Diệp Bình, còn trêu chọc cười đùa với nó: “Lão gia tử ta rất thích trẻ con. Chà, đứa trẻ này thật năng động, đúng là không khác gì Diệp Lăng.”’

“Không khác nghĩa là sao? Ông nói vậy là có ý gì đó?”

Diệp Lăng bất lực mỉm cười, lão gia tử lập tức trừng mắt nhìn: “Làm sao? Mới nói vài câu đã tỏ thái độ rồi?”

“Đâu có, đâu có. Cháu sao dám tỏ thái độ. Cháu xin rửa tai lắng nghe ạ!”

Diệp Lăng vội vàng nói, mọi người ở cạnh đều cười ha ha. Người có thể làm Diệp Lăng phải nhún nhường đúng là rất hiếm có, lão gia tử này quả đúng không phải người tầm thường.

“Ta rất thích đứa nhỏ này. Diệp Lăng, hay là ta mang đứa trẻ này ra kinh đô nhé? Cháu yên tâm, ta nhất định sẽ đích thân nuôi đứa cháu này của mình. Con đường về sau của nó sẽ do ta đích thân chọn!”’

Lão gia tử càng nhìn Diệp Bình càng thấy vui vẻ. Diệp Lăng giật mình, lập tức ngẩn người. Vương Thục Phân và Diệp Thiên ở cạnh cũng có chút lúng túng.

Không phải chứ, nếu lão gia tử lấy một đứa đi, lại thêm hai đứa đưa về nhà ngoại kia nữa thì trong nhà này chỉ còn lại Diệp An thôi sao?

Diệp Lăng lúng túng cười: “Lão gia tử, cháu đã lên kế hoạch cho đứa nhỏ này rồi. Chờ đến khi nó được một tuổi, cháu sẽ đưa nó đi đào tạo chuyên sâu.”

Đào tạo chuyên sâu?

Đào tạo chuyên sâu đúng là có thật, nhưng nếu nói rằng cho một đứa trẻ mới một tuổi đi đào tạo chuyên sâu thì đây thực sự không phải là chuyện đùa.

Lão gia tử nhíu mày. Đúng lúc này, Mạc Tử Đạo bước vào, trông thấy cả một bàn đầy người thì không khỏi ngơ ngác, vội vàng ngượng ngùng cười nói: “Ngại quá, ngại quá, ở bên kia có chút chuyện nên tới muộn. Lát nữa tôi sẽ tự phạt mình ba chén.”

Diệp Lăng vội xua tay. Sao có thể để bác uống ba chén được, lỡ buổi chiều có chuyện gì thì sao?

Đến giờ Diệp Thiên vẫn chưa thể tin nổi, bản thân mình lại có vinh dự được ngồi cùng bàn ăn với các lão đại nổi tiếng nhất Đông Hải. Đây quả thực như một giấc mơ.

Lão gia tử giao Diệp Bình cho người bảo mẫu ở cạnh, sắc mặt tối sầm: “Hừ, người ta bây giờ địa vị cao quý nên bắt đầu sĩ diện rồi. Lão gia tử này đã tớ mà vẫn còn phải ngồi đây chờ đợi.”

“Chờ thì cứ chờ thôi. Nhưng có khi đến lúc lão gia tử ta chết rồi, vẫn còn phải chờ con mình cho vào trong mộ!”

Mọi người ngồi cùng bàn nhất thời không dám thở mạnh. Nếu lão nhân gia thực sự tức giận thì tốt nhất không nên lên tiếng.

Mạc Tử Đạo vội vàng cười khổ: “Cha ơi, chỉ là con bận công chuyện thôi mà. Hơn nữa, không phải ở đây vẫn còn có nhiều người tiếp đãi cha rồi sao?”

“Bọn họ? Bọn họ là con ruột của tao hả? Ông đây sinh ra mày để làm gì, sinh ra để mày hầu hạ, hiếu kính tao. Chẳng lẽ còn chờ người ngoài hầu hạ, mày nghĩ tao ngu chắc?”

Lão gia tử đột nhiên chửi ầm lên, Mạc Tử Đạo vội xua tay: “Lão gia tử, cha bớt giận được không? Nói đi nói lại thì chuyện này cũng là vì cha thôi mà.”

“Việc cha đến đây kinh động biết bao nhiêu người, ngày nào con cũng phải nhận vô số cuộc điện thoại, vừa mới tiếp một cuộc lại có thêm một cuộc khác. Con còn phải khéo léo từ chối người ta, sợ người ta hiểu lầm nữa.”

Mạc Tử Đạo xoa xoa đầu. Phải biết rằng, việc lão nhân gia đi đến đây đã khiến cho rất nhiều người muốn được diện kiến, đặc biệt là phe phái của Mạc gia.

“Đừng có mà biện hộ. Tao nói cho mày biết, nếu không phải có tiểu Khả đang mang thai ở đây, tao đã đánh chết mày từ lâu rồi, để cho người làm cha như mày không còn mặt mũi!”

Lão gia tử nghiến răng nghiến lợi nói. Diệp Lăng ở bên cạnh giả vờ như không biết gì hết, vội vàng rót rượu rồi bắt đầu ăn cơm.

Mạc Tử Đạo nhìn hắn bằng ánh mắt cảm kích. Ông thừa biết lão gia tử nhà mình, một khi đã nổi cơn giận thì dù cho ông có là người như thế nào cũng sẽ mắng mỏ một trận rồi cầm gậy đánh không thương tiếc.

Trên bàn ăn, mọi người vô cùng náo nhiệt. Mấy người đàn ông hăng say uống rượu, đặc biệt là Diệp Thiên và Mạc Tử Đạo, hai người này rất thân nhau, uống rượu vô cùng sôi nổi.

Diệp Lăng ở phía bên kia thì liên tiếp mời rượu Mạc Tử Đạo. Lão gia tử đã lên tiếng muốn ông ấy uống, nếu ông ấy còn không uống thì lão gia tử nhất định sẽ lại tức giận.

Những người phụ nữ ăn uống no say thì dần dần rời khỏi bàn ăn, bế mấy đứa trẻ đi nói chuyện phiếm. Đặc biệt là Lý Trinh và Vương Thục Phân, người này nắm tay người kia, nhìn trông rất thân mật.

Lão gia tử vui vẻ đến mức uống rượu không ngừng, liền được những nhân viên y tế khuyên nhủ, dù cho rượu tốt đến đâu thì cũng không thể uống nhiều.

Đặc biệt, lão gia tử cũng đã lớn tuổi rồi, rất sợ những vấn đề nguy hiểm về sức khỏe. Lão gia tử cũng nghe theo lời khuyên bảo, trở lại phòng khách, tiếp tục chơi đùa với Diệp Bình và Diệp An.

Mấy phút sau, Hàn Vĩ Quốc và Ninh Quốc Cường mang mấy đứa nhỏ tới. Bọn họ chỉ biết Diệp Lăng gọi bọn họ đưa mấy đứa trẻ đến chứ không biết có chuyện gì.

Kết quả vừa vào phòng, trông thấy lão gia tử, hai người lập tức như tân binh nhìn thấy thủ trưởng đi tuần tra, nghiêm túc chào hỏi.

Hàn Vĩ Quốc cũng xuất thân là một quân nhân, đặc biệt là Ninh Quốc Cường, trước kia cũng là lính dưới trướng của lão gia tử, đôi mắt hiện lên tia xúc động.

“Lão gia tử, ngài tới đây sao lại không nói cho tôi biết, để tôi đi đón ngài. Sức khỏe của ngài hiện tại ra sao rồi?”

Nghe Ninh Quốc Cường nói vậy, lão gia tử vui mừng cười cười: “Thân thể của lão gia tử này vẫn còn rất khỏe, nhưng mà cậu ấy, vẫn còn nhớ đến lão già này cơ.”

“Lão gia tử nói gì vậy. Cả đời này ngài là thủ trưởng của tôi, vĩnh viễn là người mà tôi coi trọng!”

Trong lúc nói, Ninh Quốc Cường không tự chủ được đứng thẳng người, Hàn Vĩ Quốc ở cạnh cũng vô cùng xúc động.

Hai người nói với lão gia tử vài câu thì bị đuổi vào phòng ăn. Còn lão gia tử thì lại đi đùa nghịch với bốn đứa nhỏ.

Ông vứt luôn cây gậy, ngồi dưới đất đùa nghịch cùng bốn đứa nhỏ.

Những người trong nhà ăn thỉnh thoảng cũng nghe thấy tiếng cười đùa của lão gia tử.

“Chà chà, Tử Thư và Tử Đạo đều ở đây à? Cả nhà các ông đều đến Đông Hải định cư sao?”

Lão gia tử không còn ở đây, Ninh Quốc Cường thả lòng hơn nhiều. Trước kia ông ấy có quen biết với Mạc Tử Thư, đã nhiều năm không gặp cho nên rất muốn hàn huyên.

Hàn Vĩ Quốc cũng thoải mái hơn hẳn. Với thân phận của ông, dù trước kia con gái ông không kết hôn với Diệp Lăng thì ông cũng đã quen biết với Mạc Tử Đạo.

“Anh em chúng ta cũng làm một chén đi!”

Ninh Quốc Cường nâng ly rượu lên, tất cả mọi người cũng nâng ly. Diệp Lăng và Mạc Tinh định giơ lên thì bị mấy người kia trừng mắt nhắc nhở.

“Định chiếm tiện nghi hả?”

Ặc, hai người không nói nên lời.

Bình Luận (0)
Comment