Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 712 - Chương 712: Cứu Viện.

Chương 712: Cứu viện.

Người ngồi trên bàn uống đến mức quên trời quên đất. Lát sau, Diệp Lăng cũng nhập hội, bị cha vợ và Mạc Tử Đạo ép uống khiến đầu óc choáng váng.

Đám người uống với nhau suốt hai tiếng, cảm giác rất sảng khoái. Sau khi uống xong, bọn họ bắt đầu kêu gào, nói rằng mình vẫn còn tỉnh táo hơn khối người.

Mấy người phụ nữ trong nhà cũng chẳng thể ngăn được, cuối cùng chẳng thèm để ý đến đám ma men này nữa. Bọn họ rời đi, tụ tập với nhau đánh mạt chược.

Thế là tại vườn hoa cạnh bể bơi, xuất hiện mấy người đàn ông, mỗi một người đều có khả năng thay đổi thế giới, lại đang mặc quần cộc với khuôn mặt đỏ ửng.

“Nghe tôi nói đây, nếu ai bơi chậm nhất sẽ bị phạt uống ba chén. Ai có ý kiến gì?”

Mạc Tử Đạo, người vẫn luôn cẩn thận trên bàn rượu, hôm nay lại uống say quên trời quên đất. Ông vung tay lên, rất có phong thái lãnh đạo, có lẽ rất nhiều người chưa từng nhìn thấy bộ dáng này của ông.

“Thôi đi! Chắc là ông không biết rồi, tôi được mệnh danh là nhà vô địch bơi lội. Chỉ cần nhảy xuống nước, tôi sẽ có thể đánh bại ông.”

“Chậc chậc, đừng có đùa! Ông đang khoác lác hả Vĩ Quốc? Tôi mới là người bơi nhanh nhất, ông còn không theo kịp cái quần của tôi nữa là.”

Diệp Lăng cũng uống say, nằm với Mạc Tinh trên ghế: “Này, đoán thử xem ông già nhà cậu thắng hay thua?”

“Haha! Ông ấy á? Ông ấy mắng người thì hay rồi, chứ bơi lội thì… Cậu đừng cười, còn không thấy tôi đang chuẩn bị hít sâu một hơi để xuống nước cứu ông ấy sao?”

Mạc Tinh cười ha ha, Mạc Tử Đạo ở bên cạnh lườm một cái khiến hắn sợ hãi, vội vàng rụt cổ lại.

Ngay sau đó, Mạc Tử Đạo hô 1 2 3. Ba thân thể trắng bóc nhảy xuống bể bơi, bày ra đủ kiểu bơi lạ mắt như bơi chó, bơi ngửa…

Những người này không phải sếp lớn, lãnh đạo thì cũng là CEO, màn thi đấu bơi lội kia khiến cho người ta không khỏi hào hứng, phấn khích.

Diệp Lăng và Mạc Tinh ngồi trên bờ cười ha ha, chảy cả nước mắt, nhìn mấy ông già giống như những đứa trẻ đang tranh đua cao thấp.

Mấy ngày nay, Diệp Lăng đều ở nhà. Hôm nay lão gia tử đến, vợ chồng Mạc Tử Thư cũng có mặt, hắn cũng không dám làm loạn.

Ba ngày sau, lão gia tử và Mạc Tử Thư rời đi, Lý Trinh ở lại, muốn chăm sóc đứa con gái mình một thời gian. Nếu không phải Mạc Tử Thư bận công việc thì e rằng ông ấy cũng ở lại.

Các bà mẹ Lý Trinh, Vương Thục Phân, Lý Xuân Ngọc đã thương lượng xong, sau đó không có việc gì làm lại rủ nhau đánh mạt chược, tâm sự kinh nghiệm nuôi dạy con cái.

Hai ngày sau khi lão gia tử rời khỏi, Diệp Lăng đột nhiên nhận được cuộc điện thoại gọi đến của Băng Băng, giọng nói còn run run.

Thần Phong đang gặp nguy hiểm tại nước Mỹ. Hắn bị người ta đả thương, phải chạy trốn đến một vùng ngoại ô. Hiện tại những người kia đang điên cuồng tìm kiếm hai người bọn họ.

Nghe được điều đó, Diệp Lăng vô cùng tức giận. Không phải Thần Phong và Băng Băng đi nước ngoài hưởng tuần trăng mật ư? Sao lại có thể gặp phải chuyện lớn như vậy?

Quan trọng hơn, Thần Phong hiện tại đã là một cường giả Kim Đan Kỳ. Người có thể đả thương hắn, chắc chắn sở hữu tu vi không tầm thường, thậm chí còn có thể là cường giả Độ Kiếp.

Diệp Lăng không nghĩ nhiều, lập tức gọi điện thoại cho Alice và Ruth, lập tức phái cường giả trong gia tộc đi giải cứu Thần Phong.

Sau đó Long Môn hoàn toàn đi vào hoạt động trở lại, bắt đầu điều tra kẻ muốn sát hại Thần Phong.

Về phần Diệp Phi và Ngạo Hồng Trần đang lịch luyện tâm ma ở quốc gia chiến loạn Nam Phi cũng vội vã đi đến nước Mỹ.

Trước tiên, Diệp Lăng thông báo cho Diệp Vô Đạo và Mạc Tinh chuẩn bị đi đến nước Mỹ, thì ngay lập tức trong cùng ngày hôm đó hắn lại một nhận được một tin dữ.

Ngạo Hồng Trần và Diệp Phi bị đánh trọng thương, Long Môn bị tổn thất trên dưới một trăm cao thủ. Về phần gia tộc Rothschild, cũng bị mất đi một vài cường giả Kim Đan.

Bùm.

Diệp Lăng hoàn toàn nổi giận. Đến cùng là kẻ nào, kẻ nào dám ra tay tàn nhẫn như vậy với huynh đệ của hắn.

Giết!

Hiện tại khắp đầu Diệp Lăng bao trùm bởi nguồn sát khí nồng đậm, tròng mắt gần như xanh lét. Cái tên dám ức hiếp anh em của hắn kia, nhất định là muốn chết rồi.

Thế là Diệp Lăng dẫn tiểu Bạch, Mạc Tinh và Diệp Vô Đạo đi đến Mỹ ngay trong đêm.

Vào ban đêm, một chiếc máy bay đáp xuống sân bay, Diệp Lăng và mọi người lần lượt bước xuống. Tại lối ra ở phòng khách, một hàng xe Mercedes-Benz dừng sát ven đường.

Chính là người của Long Môn đang nghênh tiếp vị thần Long chủ trong lòng bọn họ, đi theo đó là Âu Dương Chấn Nam và những người của Đại Quyển với khuôn mặt ảm lnb đạm.

“Long chủ!”

Hết thảy mọi người đều khom người cung kính nói. Âu Dương Chấn Nam cũng vẫy tay, tất cả huynh đệ của Đại Quyền đều cúi người kêu lên Diệp thiếu.

Cảnh tượng này khiến không ít người dân Mỹ phải giật mình, kinh hãi. Cảnh tượng này sao mà quen thuộc như vậy, thật giống khung cảnh quen thuộc trong phim Hảo Lai Ốc.

Diệp Lăng và những người khác ngồi lên xe, đoàn xe rồng từ từ lái xe rời khỏi sân bay, sau đó phóng nhanh trên con đường rộng lớn không người.

Trong trang viên.

Đó là trang viên của gia tộc Rothschild. Diệp Lăng đi vào, bước thẳng vào đại sảnh.

Trong đại sảnh, Alice và Ruth đang mang một vẻ mặt nghiêm trọng, trông thấy Diệp Lăng đến vội vàng nhào tới. Diệp Lăng nhẹ nhàng vỗ lên bả vai họ.

“Đã điều tra ra chưa?”

Diệp Lăng khẽ hỏi, nhưng trong giọng nói lại tràn đầy sát khí. Teressa và Ruth cùng nhìn nhau, khẽ gật đầu.

“Vừa điều tra ra được. Đó là gia tộc Phil, là một đại gia tộc ẩn thế. Có điều, dựa theo những gì chúng em biết về gia tộc Phil thì nơi đó không có nhiều cường giả như vậy.”

Teressa khẽ nói, trong giọng nói có chút nghi hoặc. Nếu không phải thì tại sao lại mọi chuyện lại liên quan đến gia tộc này?

Diệp Lăng lắc đầu, trong mắt bùng lên tia hung quang. Không cần biết là ai, chỉ cần làm tổn thương anh em của hắn thì đều phải trả giá đắt. Đây là cái giá mà không phải ai cũng có thể chịu đựng được.

Băng Băng bê một chậu nước đi ra. Sau khi nhìn thấy Diệp Lăng, cô vội vàng đặt chậu nước xuống, hai mắt đỏ hoe nói: “Diệp thiếu!”

“Thần Phong đang ở đâu?”

Diệp Lăng hỏi. Băng Băng dẫn Diệp Lăng đi vào trong phòng của Thần Phong. Diệp Phi và Ngạo Hồng Trần cũng nằm ở đó.

Bước vào phòng, ba người kia vừa nhìn thấy Diệp Lăng đã định ngồi dậy, thế nhưng cơn đau dữ dội trên cơ thể khiến ba người họ nghiến răng nghiến lợi. Diệp Lăng vội ngăn lại.

“Có chuyện gì xảy ra vậy?”

Diệp Lăng rất tức giận, tròng mắt như sắp phát hỏa. Khốn khiếp! Bất kể là kẻ nào cũng đều phải chết.

“Là một người trẻ tuổi, tu vi vô cùng đáng sợ. Hơn nữa, còn có một cường giả đi theo hắn, khả năng cao là Thần Anh cảnh. Nếu không, tôi cũng không phải bất lực như vậy.”

Ngạo Hồng Trần vội nói. Khi gặp tên đáng sợ kia, hắn thậm chí còn không ngăn nổi đến chiêu thứ hai.

Thần Anh cảnh?

Dù là thần tiên, cũng phải chết!

“Ba cậu yên tâm dưỡng thương, mọi chuyện cứ để cho tôi lo. Tôi sẽ khiến bọn chúng phải trả giá!”

Diệp Lăng khẽ nói, sau đó trực tiếp bước ra ngoài. Thế nhưng khi hắn vừa đi ra, cánh cửa lớn đã bị ai đó đá văng. Đôi mắt Diệp Lăng lập tức bùng lên tia hung quang.

Bình Luận (0)
Comment