Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 715 - Chương 715: Bão Tố Ập Vào Miếu Long Vương.

Chương 715: Bão tố ập vào miếu Long Vương.

Long Môn?

Những người có thể đến đây tiêu phí thì đều là người thuộc xã hội thượng lưu, làm sao lại chưa từng nghe qua thế lực đang làm mưa làm gió trong thế giới ngầm được?

Ngay lập tức, mọi người sợ hãi lùi lại phía sau.

Long Môn là một thế lực vô cùng đáng sợ, chắc chắn không phải là thứ có thể dùng tiền để đánh bại. Thậm chí nếu so về tiền bạc, Long Môn còn có nhiều tiền hơn bất cứ ai.

Lúc này đây, quản lý đang lén gọi điện thoại cho ông chủ. Xảy ra chuyện lớn như vậy, mặc dù ông chủ của họ có lai lịch không tệ thì cả hai thế lực là gia tộc Phil và Long Môn đều không thể dây vào được.

Phil Lars bị Tào Hồng cưỡng ép lôi đến bên cạnh Diệp Lăng. Diệp Lăng nhìn cái tên vẫn còn điên cuồng tức giận thì không khỏi cười khẩy.

Thằng nhãi này, sắp chết đến nơi rồi còn không biết. Xem xem ngươi có thể kiên cường đến mức nào.

“Long chủ, đã mang đến, đây chính là Phil Lars.”

Tào Hồng kính cẩn nói. Từ sau vụ thảm sát ở đảo Sicilian, hắn càng thêm tôn kính vị Long chủ mới này, không chỉ về địa vị, mà quan trọng hơn cả là thực lực và thủ đoạn.

“Ngươi chính là Long chủ của Long Môn? Ta nói cho ngươi biết, mau lập tức thả ta ra. Nếu không, cho dù là Long Môn cũng không gánh nổi trách nhiệm này đâu!”

Phil Lars điên cuồng hét lên. Nếu là trước đây thì sẽ là một câu chuyện khác, nhưng bây giờ, ai sống ai chết còn chưa biết được đâu.

Diệp Lăng cười lạnh: “Nói đi. Việc ngươi cho người của Thần Tổ đi bắt ba người Hoa kia là do ai sai khiến ngươi. Đừng nói với ta là ngươi tự quyết định, ngươi không có khả năng này.”

Phil Lars nghe xong, lập tức phá lên cười: “Thằng nhãi kia, hóa ra là ngươi ra mặt vì bọn chúng à? Ta nói cho ngươi biết, đây không phải chuyện gì hay ho đâu, ngươi vẫn nên thành thật một chút. Nếu không, chỉ sợ chết cũng không biết chết như thế nào.”

Bốp.

Tào Hồng tát mạnh vào mặt Phil Lars, âm thanh vang đội vô cùng. Thân thể yếu ớt của Phil Lars lập tức ngã xuống, đầu óc choáng váng.

“Ngươi dám đánh ta? Tên khốn khiếp kia, ngươi có biết ta là ai không? Gia tộc Phil của bọn ta là hậu duệ của Thánh Sứ, một thứ nhỏ nhoi như ngươi mà dám đánh ta!”

Phil Lars bụm mặt, hét lên như điên. Mẹ nó, chỉ là một tên tầm thường, còn không phải là Long chủ mà dám đánh ta?

“Nói đi, dù gì ngươi cũng sẽ bị hành hạ đến khi khai ra mà thôi, tội gì mà không nói luôn đi.”

Diệp Lăng cười khẩy. Phil Lars ở đối diện cũng mỉm cười: “Thằng nhóc kia, ta nói cho ngươi biết, gia tộc Phil của ta đã không còn như trước kia. Người nào dám động vào ta thì đều phải trả giá đắt.”

“Chuyện lớn này, Long Môn các ngươi không gánh nổi đâu. Vì vậy, ngươi nên biết điều một chút đi!”

Diệp Lăng lắc đầu, trực tiếp đứng lên:” Nếu ngươi đã không muốn nói thì thôi vậy. Tào Hồng, gọi điện thoại cho cha hắn để ông ta đến chuộc người.”

Nói xong, Diệp Lăng đứng lên, mọi người đi theo hắn ra ngoài. Tào Hồng nở nụ cười dữ tợn, trực tiếp lôi cổ tên kia kéo ra ngoài.

Phil Lars điên cuồng gào thét: “Thả ta ra! Thả ta ra. Mau gọi cảnh sát, hoặc là báo cho cha ta. Ai giúp ta sẽ được trả một trăm vạn đô.”

Mặc dù những người ở đây đều rất giàu có nhưng con số một trăm vạn cũng khiến cho họ động tâm. Diệp Lăng cười lạnh, không để ý đến một số kẻ đã bắt đầu mật báo.

Bởi vì mục đích của hắn cũng là muốn lão Phil kia tới, như vậy thì mới có thể điều tra ra được chuyện này. Còn tên khốn này, nhìn là biết chỉ là một cái bao cỏ.

Khi mọi người sắp rời khỏi nhà hàng thì đột nhiên có một người đàn ông trung niên bước vào, phía sau là một đoàn người hắc ám, khí tức hung hãn.

“Vị này chính là Long chủ đại nhân tôn kính đúng không? Ta thấy ngươi thật không có chút nghĩa khí gì, làm chuyện này ở địa bàn của huynh đệ ta rõ ràng không để ta chút mặt mũi nào.”

“Dù gì chúng ta cũng là người quen, sau lưng ta chính là đường chủ của Đại Quyển, Hắc Hổ. Chúng ta coi như là bằng hữu. Ngươi làm như vậy, thực sự không thích hợp.”

Doyle là chủ nhà hàng này, trong lòng đang rất khó chịu. Biết Long Môn không dễ trêu chọc, hắn đành phải lôi cả Đại Quyển ra. Dù gì đây cũng là tổ chức của người Hoa, hẳn là sẽ nhún nhường hắn đôi chút.

Về phần đảo Sicilian hay đám người Ý bán pizza kia, hắn cũng chẳng để tâm.

Sự việc Long Môn ngang ngược tiêu diệt đảo Sicilian một tháng trước đã chấn động toàn khu vực, khiến cho không ít người kinh hãi.

Diệp Lăng ngẩn người. Đại Quyển? Từ khi nào Đại Quyển lại dính líu đến chuyện này?

Hắn nhìn sang phía Âu Dương Chấn Nam.

Hiển nhiên, Âu Dương Chấn Nam cũng không biết gì, trực tiếp đứng dậy: “Không có lệnh của ta, ai cho các ngươi chõ mũi vào chuyện của Long Môn?!”

Dứt lời, đám đại hán đông đảo sau lưng hít một hơi thật sau. Mẹ nó, tại sao Long Đầu lại ở chỗ này? Tên Doyle này, ngươi sắp hại chết bọn ta rồi.

“Đại ca, Âu Dương đại ca, chuyện này không liên quan gì đến chúng tôi. Chúng tôi chỉ đến đây làm thuyết khách, thực sự không dám xen vào.”

Hắc Hổ, cũng chính là người dẫn đầu đám người vội vàng đứng dậy. Đụng vào tấm sắt cứng rồi, hắn cũng đâu muốn chết mà đi chống lại đại ca của mình.

Âu Dương Chấn Nam xua tay: “Mau cút hết đi! Khi nào về ta sẽ xử lý các ngươi sau!”

Vèo. Đám người ngay lập tức biến mất không còn bóng dáng. Doyle vội vàng kéo Hắc Hổ lại, mặt mũi Hắc Hổ đen xì: “Ngươi muốn ta chết đó hả? Đây chính là Long Đầu của bọn ta. Ngươi được lắm đó, Doyle!”

Dứt lời, hắn tức giận bỏ đi. Doyle cũng choáng váng. Là sao? Nghĩa là hắn dẫn người của Đại Quyển đến uy hiếp Long Đầu của bọn chúng ư?

“Doyle đúng không? Ta nghĩ con tàu biển chở khách kia cũng là của ngươi đúng không? Giờ bọn ta muốn lên ngồi chờ một người, không biết có được hay không?

Doyle chẳng dám nói gì nữa, vẻ mặt như đưa đám nhưng vẫn phải gắng gượng mỉm cười, mời Diệp Lăng và những người khác lên tàu.

Tàu du lịch này có ba tầng, vô cùng sang trọng. Tầng thứ hai có một hộp đêm, tầng thứ ba là sảnh đánh bạc. Diệp Lăng và mọi người đi thẳng vào trong sảnh đánh bạc.

“Cược với ta một ván đi. Nếu ta thắng, ngươi nói cho ta biết nguyên nhân, nếu ta thua, ta sẽ thả ngươi đi.”

Diệp Lăng đi đến trước một chiếc bàn trống, cầm bộ bài poker gõ cạch cạch. Phil Lars ở cạnh vô cùng tức giận, thoát khỏi vòng tay của Tào Hồng.

“Được, ta sẽ đánh cược với ngươi. Nhưng mà thêm một lần đánh cược một tỷ đô la Mỹ nữa, ngươi có dám hay không?”

Phil Lars gầm lên. Những cái khác hắn không làm được, nhưng đánh bạc và chơi gái là chuyên môn của hắn, hắn sẽ không bao giờ nhận thua, cho nên mới đưa cho Diệp Lăng một yêu cầu như vậy.

Diệp Lăng dựa người vào sau, cười khẩy: “Có người tự dâng tiền cho ta, sao ta lại không muốn chứ?”

Phil Lars cười haha: “Được, chính ngươi nói đó! Mấy tên phía sau kia cút ngay cho ta, để tiểu gia ta ngồi xuống.”

Mạc Tinh, người đứng sau Phil Lars nhếch miệng cười, tát mạnh vào mặt Phil Lars khiến hắn nằm bẹp trên chiếu bạc.

“Để ngươi đánh cược đã là cho ngươi mặt mũi lắm rồi. Còn muốn ngồi ư? Còn nói nữa ta sẽ phế ngươi!”

Bình Luận (0)
Comment