Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 716 - Chương 716: Mười Hai Tỷ

Chương 716: Mười hai tỷ

Cái tên sắp tiêu tùng nhà ngươi vẫn còn muốn địa vị và tôn nghiêm. Đừng có mà đùa.

Diệp Lăng nhìn Phil Lars ở phía đối diện, lắc lắc đầu, sau đó ném bộ bài poker đến trước mặt hắn: “Ngươi muốn chơi gì thì chúng ta chơi cái đó. Tùy ngươi chọn.”

Phil Lars cười lạnh: “Được rồi, nếu ngươi đã tự tin như vậy thì chúng ta sẽ chơi lớn nhỏ. Át là lớn nhất, 2 là nhỏ nhất, thế nào?”

Nói xong, Phil Lars ném thẳng quân bài xuống bàn. Diệp Lăng khẽ gật đầu, mỉm cười. Động tác của tên này thật nhanh, đã sớm nhét cây Át bích vào trong ống tay áo rồi.

“Ồ? Xem ra ngươi rất tự tin. Thế thì cứ làm theo lời ngươi nói, nhưng mà, ta có một câu hỏi.”

Diệp Lăng nói xong liền đứng lên, chống bàn nhìn Phil Lars: “Nếu có người gian lận thì sao?”

“Gian lận? Haha, chỉ có hai người chúng ta, cũng đâu có ai chia bài. Nếu thích, ngươi có thể để thuộc hạ của ngươi chia. Nếu thế ngươi cũng không phải tốn công hoài nghi ta.”

Phil Lars cười haha. Tấm bài đã được để trong ống tay áo của hắn, nói gian lận bây giờ không phải đã quá muộn sao?

Diệp Lăng gật đầu: “Ta sửa lại câu nói của ngươi. Bọn họ không phải thuộc hạ của ta, mà là huynh đệ vào sinh ra tử với ta.”

“Được rồi, ngươi đã tự tin như vậy thì nếu có người gian lận, sẽ coi như là tự động nhận thua, hơn nữa phải trả gấp đôi tiền cược. Thế nào?”

Diệp Lăng mỉm cười, Phil Lars lại không mảy may nhận ra. Diệp Lăng thực sự là muốn nói với hắn, tên đầu óc chậm chạp này vẫn còn ở đây mà suy nghĩ viển vông sao?

“Được, nếu ngươi đã nói vậy mà ta còn phản đối thì xem như là ta quá hẹp hòi rồi. Tới đi!”

Diệp Lăng gật đầu, tùy tiện lấy một lá bài ném lên trên bàn, là một cây hai tép. Phil Lars cười lên ha hả.

“Haha! Ta còn cần rút nữa sao? Cũng chỉ có cây hai rô là nhỏ hơn cây của ngươi. Haha, ngươi thua chắc rồi.”

Phil Lars cười to, Diệp Lăng chỉ lắc đầu. Đứng dậy, đi đến bên cạnh Phil Lars, nắm lấy cánh tay đang chuẩn bị rút bài của hắn.

“Chờ một chút, ta nghi ngờ ngươi gian lận. Cho nên ta muốn kiểm tra xem ngươi có giấu bài hay không?”

Nói xong, Diệp Lăng lấy từ trong ống tay áo của Phil Lars ra một quân át bích, sau đó ném tới trước mặt Phil Lars: “Phil tiên sinh, ngươi quá đáng lắm đó. Tại sao còn chưa chạm vào bài mà trong ống tay áo đã có bài rồi?”

“Nhân phẩm của ngươi thật khiến cho người khác hoài nghi. Gia tộc Phil nhà các ngươi có lẽ sẽ mất hết danh tiếng đấy.”

Diệp Lăng mỉm cười, Phil Lars thì vô cùng sửng sốt. Không thể nào! Động tác của mình bí mật như vậy, sao hắn có thể phát hiện ra được?

“Không! Dù cho ta không lấy cây át bích này ra thì ta cũng nhất định thắng. Không! Ngươi không thể tính là ta thua được!”

“Ta thừa nhận ta đã gian lận, cũng đồng ý đưa ngươi hai tỷ đô nhưng ta vẫn muốn rút bài, ta sẽ đánh cược vào lá bài này.”

Phil Lars điên cuồng rống lên. Hắn chắc chắn sẽ chiến thắng ván cược này. Chỉ bởi vì gian lận mà thua sao? Hắn không cam tâm!

“Ta nên nói ngươi là một thằng ngu hay là một đứa trẻ đần độn đây?”

“Ngươi đã thua rồi, hơn nữa còn vì gian lận mà thua, nên ngươi không có tư cách gì ở đây. Cho nên, ngươi thu xếp mang đến cho ta hai tỷ đô la Mỹ, sau đó nói cho ta biết chuyện gì đã xảy ra.”

“Đừng nghĩ giở trò lừa bịp trước mặt ta. Nếu không, ta sẽ bóp nát xương cốt của ngươi.”

Mạc Tinh đứng sau Phil Lars nở nụ cười lạnh lẽo, giọng nói sắc bén khiến Phil Lars lạnh cả sống lừng.

Đôi mắt Phil Lars đỏ bừng, có chút gì đó gần như điên dại.

Diệp Lăng đứng lên: “Yêu cầu này của ngươi rất quá đáng, không đủ để ta cho ngươi một cơ hội. Nhưng mà tiền đặt cược sẽ tăng lên đến mười tỷ, nếu ngươi muốn, ta cũng không quan tâm.”

Mười tỷ đô la Mỹ là cái gì? Tài sản của một đại gia tộc cũng chỉ có được như vậy. Phải biết rằng, có rất nhiều tài sản bên ngoài chứa đựng giá trị của một vài công ty và là thứ tài sản không thể động vào.

“Được! Ta đánh cược!”

Nói xong, Phil Lars trực tiếp rút ra một lá bài, sau đó mạnh mẽ ném lên bàn.

“Ta muốn ngươi nhìn xem, ngươi sẽ thua như thế nào?”

Lá bài rơi xuống bàn, lập tức, tất cả mọi người phá lên cười, đến cả Diệp Lăng cũng không nhịn nổi mà cười theo.

Lá bài hai rô, chính là lá bài nhỏ nhất.

Không thể tin được, việc này xảy ra khiến Phil Lars bị sốc toàn tập, thậm chí còn lùi lại vài bước, suýt nữa ngã xuống đất.

“Không thể nào! Không thể có chuyện như vậy! Nhất định là ngươi đã gian lận!”

Đúng, nhất định Diệp Lăng đã giở trò. Không thể đen đủi một cách trùng hợp như vậy được.

Xoẹt. Một con dao găm được đặt dưới cổ Phil Lars, Mạc Tinh cười lạnh: “Nói thêm câu nữa, ta sẽ cắt đứt cổ họng ngươi!”

Diệp Lăng xua tay: “Này, tôn trọng đại gia của chúng ta trước đi. Nếu không, hắn lại nói chúng ta không có phong độ thân sĩ. Đúng không,

Phil tiên sinh tôn kính?”

Đúng lúc này, một người đàn ông trung niên hói đầu trầm mặt bước vào, theo sau là hai người đàn ông với sắc mặt nguy hiểm, mỗi một người đều có khí tức cường đại, là cường giả Kim Đan Kỳ.

Cha! Cứu con, cứu con cha ơi!”

Phil Lars vội hét lên. Người đến chính là cha của Phil Lars, bây giờ là chưởng môn của gia tộc, tên là Phil Spengler.

“Chàng trai này, không biết cậu muốn làm gì con trai ta?”

Phil Spengler lạnh lùng nói. Kỳ thật hắn đã biết rõ, nhưng dù thế nào, hắn cũng phải đưa đứa con của mình trở lại.

“Những vấn đề khác tạm thời không nói nhưng con của ông hiện tại đang thiếu nợ ta mười hai tỷ đô, hơn nữa còn thiếu ta một câu hỏi. Ta nghĩ có phải ngươi nên thực hiện rồi không?”

Diệp Lăng cười lạnh, Phil Spengler sững sờ: “Cái gì? Mười hai tỷ? Ngươi điên rồi!”

“Cha ơi! Không phải như vậy đâu. Chính hắn đã giở thủ đoạn, nhất định là do hắn!”

Phil Lars vội rống to. Mười hai tỷ là một chuyện rất lớn và nghiêm trọng, gia tộc Phil không thể đảm đương nổi.

Diệp Lăng cười khẩy: “Ngươi định nói là ta tráo bài sao? Hay là ngươi muốn vu oan giá họa cho ta?”

Phil Lars sửng sốt, không biết nói gì. Thế nhưng càng như vậy, hắn càng lo lắng. Không, hắn không thể thừa nhận.

“Được rồi! Mau trả cho ta mười hai tỷ đô!”

Phil Spengler nghiếng răng, sau đó hít một hơi thật sâu, vẫy tay ra hiệu. Người đứng sau lấy ra một cái máy tính mini, trực tiếp chuyển tiền cho Diệp Lăng.

Diệp Lăng nhận được thông tin chuyển khoản, cười khẩy. Nhưng đây mới chỉ là tiền lãi mà thôi.

“Chúng ta đi!”

Phi Spengler nghiếng răng nói. Đối diện với chủ nhân của Long Môn, dù là gia tộc của hắn cũng không thể đối nghịch được.

Bây giờ vẫn còn nhiều thời gian, người chiến thắng chính là người cười đến cuối cùng.

“Đừng nóng vội! Cuộc đánh cược này đã xong, nhưng vẫn còn có một thứ khác!”

Bình Luận (0)
Comment