Điện chủ Chúng Thần Điện biến sắc, thế nhưng càng như vậy thì hắn càng lộ ra nhiều sơ hở.
Vù vù.
Kiếm quang càng lúc càng nhanh, mà vết thương trên người điện chủ Chúng Thần Điện cũng càng ngày càng nhiều. Mỗi một vết thương đều không ngừng chảy ra dòng máu đen đáng sợ.
Diệp Lăng đột nhiên lùi ra xa chừng mười mét, điện chủ Chúng Thần Điện đang chuẩn bị liều chết phản khích đột nhiên ngẩn người.
Chuyện gì vậy? Vì sao hắn lại lùi lại? Rõ ràng mình sắp không chịu nổi nữa rồi. Chẳng lẽ hắn muốn giảng hòa?
“Dừng tay! Tất cả những gì mà các ngươi gây ra ngày hôm nay, ta sẽ bỏ qua hết. Về sau Chúng Thần Điện và ngươi nước sông không phạm nước giếng. Chuyện Hoa Hạ lần này, ta thừa nhận là ta sai!”
“Ta xin lỗi, ta xin hứa về sau sẽ chuyên tâm tu luyện, không gây sự với người phương Đông các ngươi nữa. Nếu không, bọn chúng sẽ trở thành kẻ địch của cả Chúng Thần Điện ta!”
Điện chủ Chúng Thần Điện rất sợ. Cái tên cùng cảnh giới với hắn này hoàn toàn chặn được hết công kích của hắn, bây giờ tên đó càng đánh càng mạnh, hắn làm gì còn cơ hội?
Quên đi thôi. Cho dù có phải bôi nhọ tên tuổi của Chúng Thần Điện cũng không thể để Chúng Thần Điện bị hủy diệt. Cho nên, hắn chỉ có thể làm vậy.
Diệp Lăng lại hoàn toàn không để ý đến tên này, loại người như hắn tất nhiên phải giết. Nếu hắn không dám đánh thì sẽ vĩnh viễn e ngại.
Mà cái Diệp Lăng muốn không phải là dọa sợ, hắn muốn diệt cỏ tận gốc.
Vù vù.
Trường kiếm trong tay Diệp Lăng nhanh chóng chuyển động, từng đạo kiếm quang vẽ ra những đường kiếm đáng sợ.
Một luồng sức mạnh đáng sợ xuất hiện giữa không trung. Đột nhiên, luồng sức mạnh đó điên cuồng chui vào trong Nguyên Thủy Kiếm Thai của Diệp Lăng.
“Nhất kiếm phi tiên!”
Đột nhiên, Diệp Lăng mở mắt, trong mắt tràn đầy kiếm quang, lay động tam đại thần anh trong cơ thể hắn. Sức mạnh của tam đại thần anh trong cơ thể hắn lập tức bị rút sạch!
Bùm!
Diệp Lăng đâm một nhát. Đột nhiên, điện chủ Chúng Thần Điện ngẩn ra, khóe miệng hơi nhếch lên, tựa như nhìn thấy gì đó tốt đẹp.
Thanh kiếm này ẩn chứa một đòn công kích linh hồn. Điện chủ Chúng Thần Điện dù mạnh thế nào cũng không phải đối thủ của Diệp Lăng.
Không nói ngay bây giờ, mà dù có ở kiếp trước, Diệp Lăng cũng là Tiên Đế, là Cửu Kiếp Tiên Đế mạnh nhất. Linh hồn của hắn từ lâu đã mạnh mẽ iigFb khôn bca lường.
Thanh kiếm di chuyển rất nhanh, chớp mắt đã đến gần điện chủ Chúng Thần Điện. Nếu bị trúng nhát kiếm này, điện chủ Chúng Thần Điện tuyệt đối không có khả năng sống sót.
Nhưng khi thanh kiếm vừa đến ngay trước mắt điện chủ, hắn lập tức tỉnh lại. Trong lòng toàn là suy nghĩ chết chóc khiến hắn chợt hoảng hốt.
“Không! Lão tổ, cứu ta!”
Đúng lúc đó, điện chủ Chúng Thần Điện ngẩng đầu kêu gào. Hắn vô cùng sợ hãi, sợ đến thấu tim gan.
Cái chết đối với kẻ luôn đứng đầu như hắn chưa từng tồn tại, hay nói cách khác, trước nay chưa có ai động được đến hắn. Thế nhưng bây giờ, hắn lại sắp sửa phải đối mặt với tử vong.
Còn Diệp Lăng, một khi sát tâm đã định thì không ai có thể ngăn cản được!
Nhưng đúng lúc này, ở giữa không trung xuất hiện một ngón tay. Ngón tay đó như vượt qua thời không, đến từ một thời đại xa xưa nào đó.
Tâm ý mênh mông lượn lờ ở giữa những ngón tay, trên đầu ngón tay lộ ra một nguồn sức mạnh đáng sợ, sau đó điên cuồng chỉ về phía Diệp Lăng.
Vù, vù!
Không gian hoàn toàn vỡ nát, như thể những mảnh thủy tinh vỡ vụn. Sức mạnh từ ngón tay này cũng thật là kinh người!
Trái tim Diệp Lăng bỗng trở nên hoảng hốt. Hắn biết, nếu hắn trúng phải sức mạnh từ ngón tay đó thì hậu quả sẽ không thể lường trước được. Nhưng nếu phải lui đi, trái tim hắn cũng không cho phép, không cho phép hắn phải bỏ đi sát ý của mình.
“Ta là Diệp Lăng, ta sẽ không bao giờ lùi bước. Trong mắt ta, chỉ có chết chóc!”
Diệp Lăng gầm lên, thanh kiếm trong tay vẫn tiếp tục đâm xuyên qua lồng ngực của điện chủ Chúng Thần Điện. Vù một tiếng, điện chủ Chúng Thần Điện ngẩn người.
Thế nhưng ngay sau đó, lồng ngực của Diệp Lăng trực tiếp hứng chịu hết đòn sát thương từ ngón tay này.
Vù.
Diệp Lăng bay thẳng lên trời, ngay lúc đó, tiểu Hắc đang điên cuồng chém giét gầm lên một tiếng, bắt lấy Diệp Lăng đang bay lên.
Giữa không trung, điện chủ Chúng Thần Điện nhìn vào lồng ngực đang chảy máu của mình, cảm thấy sự sống dần dần biến mất. Nếu lúc này, tùy tiện chịu thêm một kiếm nữa, hắn nhất định phải chết.
Nhưng bên phía Diệp Lăng cũng không còn sức tấn công nữa, cho nên trận chiến này, coi như là điện chủ Chúng Thần Điện thắng.
“Haha! Tiểu bối, bổn điện chủ thắng rồi. Haha, ta không chết, ta không chết!”
Không chết chính là thắng? Lão già từng coi trời bằng vung, là một chiến thần tung hoành thiên địa suốt bao nhiêu năm, mà yêu cầu lại thấp như vậy thôi sao?
Tiểu Hắc vốn muốn xông lên tiêu diệt tên khốn khiếp kia, sắc mặt Diệp Lăng lập tức biến đổi: “Tiểu Hắc, mau trốn nhanh.”
Tiểu Hắc cũng kinh hãi, bóng người lóe lên, trực tiếp bỏ chạy. Ngay khi nó vừa chạy trốn, một bàn tay khổng lồ đập mạnh xuống chỗ bọn họ vừa đứng.
Một bàn tay đập long trời lở đất, khiến cho hơn nửa ngọn Chúng Thần Sơn bị sụp đổ.
“Có ai không? Mau đuổi theo cho ta! Giết tên tiểu tử Hoa Hạ đó!”
Điện chủ Chúng Thần Điện gào thét như điên, trên không trung lập tức xuất hiện mấy bóng người bay lơ lửng nhưng trong ánh mắt lại tràn đầy sợ hãi. Ngay khi bọn họ chuẩn bị di chuyển, một giọng nói khác đã lên tiếng ngăn họ lại.
“Phương Đông bọn chúng có một câu nói cổ là “chó cùng rứt giậu”. Hắn đã trúng Diệt Thần Chỉ của ta thì sớm muộn cũng sẽ phải chết. Từ đây trở đi sẽ trở thành phàm nhân, không sợ bị tổn thương.”
Điện chủ Chúng Thần Điện không cam lòng quay đầu lại, nhìn Chúng Thần Sơn máu bay đầy trời, vô cùng tức giận.
Một mệnh lệnh đã được lén lút gửi đi, dù cho tên kia không sợ tổn thương hắn cũng muốn thử một lần.
Trên vùng đất phương Tây, tiểu Hắc gầm lên, sắc mặt Diệp Lăng trên lưng nó tái nhợt, khí tức hỗn loạn, trong đôi mắt hiện lên tia lạnh lẽo đáng sợ.
“Là thần linh, đích thực là thần linh! Nhưng mà cũng chỉ là một lão già sắp chết, có thể coi như là thần linh tàn phế. Còn ta vừa nãy phải chịu một chiêu Diệt Tiên Chỉ của lão ta!”
Diệp Lăng gầm lên, sắc mặt dọa người, gần như tức giận đến cực điểm.
Đột nhiên, một loạt hình bóng đáng sợ xuất hiện sau lưng Diệp Lăng, cường giả từ Thần Anh trung kỳ đến Thần Anh hậu kỳ.
“Giết! Giết tên tiểu tử Hoa Hạ!”
Diệp Lăng cắn răng: “Tiểu Hắc, tiêu diệt bọn chúng!”
Tiểu Hắc đột nhiên xoay người, cái đuôi to lớn trực tiếp nổ tung. Sức mạnh kinh khủng đó hoàn toàn phá tan nửa bầu trời.
Rầm rầm.
Từng thi thể một rơi trên mặt đất, các cường giả khác thấy vậy liền quay đầu chạy trốn.
“Chúng Thần Sơn! Nếu ông đây còn sống, nhất định sẽ đánh các ngươi đến khi chết mới thôi!
Diệp Lăng hét lên, tiểu Hắc mang hắn lên lưng, phóng nhanh đi, chỉ lưu lại hận ý và sát ý.
Trong trận chiến này, hơn nửa người của Chúng Thần Sơn đã bị tiêu diệt!
Còn Diệp Lăng thì bị một ngón tay của thần linh đánh trúng, gần như bị phế bỏ!