Diệp Vô Đạo và những người khác đều không thể tưởng tượng được sau này Diệp Lăng sẽ sống như thế nào.
Bởi vì hắn là thiên chi kiêu tử ngàn năm có một, là cường giả quyền uy rung chuyển đất trời.
Vậy mà bây giờ lại bị phế bỏ, bị mất hết tất cả mọi thứ. Từ nay trở đi, hắn gần như sẽ trở thành một phế nhân, thậm chí có thể chết bất cứ lúc nào.
Việc này xảy ra đối với một người như Diệp Lăng quả thật là một điều không thể chấp nhận được, hắn sẽ phải sống như thế nào đây?
Diệp Vô Đạo khóc, nước mắt rơi xuống đất, dù vẫn đang mỉm cười nhưng lại là một nụ cười vô cùng đau đớn.
Thần Phong, Lý Thiên Hạo và Mạc Tinh cũng gào lên, Mạc Tinh thậm chí còn hung hăng đập lên mặt đất.
Hắn là người luôn dõi theo từng bước đi của Diệp Lăng từ khi yếu đuối đến lúc mạnh mẽ, lúc vinh quang, lúc đứng trên đỉnh cao.
Vậy mà bây giờ lại có người nói cho hắn biết chuyện hoang đường này, người anh em tốt nhất của hắn sẽ có thể chết bất cứ lúc nào, làm sao hắn có thể chấp nhận được.
“Không! Thiên Đế, ngươi mau cứu hắn. Ta van xin ngươi!”
Diệp Vô Đạo quỳ xuống trước Thiên Đế, nước mắt đã phủ kín gương mặt. Hắn đã từng thề sẽ không quỳ gối trước ai, nhưng bây giờ một người đàn ông kiêu ngạo như hắn lại vì anh em của mình mà quỳ xuống.
Những người khác thấy vậy cũng quỳ xuống trước Thiên Đế, kêu gào van xin.
Thiên Đế thấy vậy liền cực kỳ tức giận: “Ta có thể làm gì chứ? Ta có thể làm gì chứ?”
“Nếu như ta có thể cứu hắn thì dù phải hi sinh cái mạng này, ta cũng sẽ cứu. Quan hệ của bọn ta cũng giống như các ngươi vậy!”
“Nhưng thứ đó là Diệt Tiên Chỉ, không có cách giải!”
“Các vị huynh đệ, nếu các ngươi muốn giúp Diệp Lăng thì hãy tu luyện cho tốt. Sau khi Diệp Lăng ra đi, chúng ta sẽ tàn sát Chúng Thần Sơn, để cho hắn chết cũng không phải cảm thấy hối hận!”
“Ta nghĩ cuộc chiến kia, các ngươi là huynh đệ của hắn thì hoàn toàn có tư cách tham gia!”
Dứt lời, Thiên Đế rời đi, để lại mọi người vẫn đang đau khổ quỳ gối trên mặt đất. Ngay sau đó, Thần Phong đứng dậy, lau đi nước mắt trên mặt.
“Các huynh đệ, ta nghĩ chúng ta nên chăm sóc tốt cho Diệp Lăng mấy tháng tới. Chúng ta là huynh đệ với nhau, không phải sao?”
“Lập tức gọi Diệp Phi và Ngạo Hồng Trần trở về. Từ nay trở đi chúng ta sẽ luôn ở bên Diệp Lăng, cho đến tận giây phút cuối cùng!”
“Nếu việc này đã không thể tránh khỏi thì chúng ta phải trân trọng nó!”
“Mọi người tuyệt đối không nên nói chuyện này cho các lão gia tử, đặc biệt là những người vợ của Diệp Lăng. Tin tức này cần phải được giữ bí mật!”
Tất cả mọi người đều đồng ý với Thần Phong. Nếu đã không thể tránh khỏi thì phải dũng cảm đối mặt.
Ở bên huynh đệ của mình đến giây phút cuối cùng, sau đó sẽ huyết tẩy Chúng Thần Sơn!
Trong căn phòng, Diệp Lăng ngồi xếp bằng trên giường, đôi mắt khẽ nhắm. Lát sau, hắn mở mắt ra, trong mắt tràn đầy sự đau khổ.
“Ta còn chưa chịu thua đâu. Người bình thường thì sao, không có tu vi thì sao? Chỉ cần ta có thể bảo vệ cho bạn bè và người nhà của ta là được rồi.”
“Thế nhưng, ta thực sự không biết mình có thể chống lại bao nhiêu kiếp nạn nữa. Có lẽ ta chỉ có thể sống thêm một tháng hoặc một năm.”
“Không biết bản thân sẽ chết đi lúc nào, cho nên từ giây phút này, ta sẽ quý trọng những ngày qua đi.”
Diệp Lăng cười khổ, sau đó điều chỉnh tâm trạng. Dù như thế nào, hắn vẫn còn cơ hội, hắn tin cho dù hắn bị phế đi, hắn cũng có thể vượt qua những kiếp nạn sau này.
Hắn phải sống, phải sống để nhìn những đứa con của mình được sinh ra, thậm chí có thể mỉm cười tự hào vì chúng nó!
Bất kể như thế nào, hắn cũng phải kiên trì. Không phải chuyện này vẫn còn nhẹ nhàng hơn so với cả thời điểm hắn vượt qua Phượng Hoàng Niết Bàn Kiếp hay sao?
Diệp Lăng bước ra đại sảnh, trên người đã mặc một bộ quần áo sạch sẽ, nhìn những nữ nhân trong sảnh và những người anh em vẫn còn đôi mắt đỏ hoe, hắn khẽ mỉm cười.
“Thế nào? Sao mắt lại đỏ lên vậy?”
Diệp Lăng biết rõ còn hỏi. Hắn nhìn sang Thiên Đế, trong mắt tên này toàn là sát khí, khí tức càng thêm lạnh lùng.
“Vừa nãy ta đi bơi nên nước chảy vào mắt.”
Diệp Vô Đạo khẽ cười, nụ cười vô cùng gượng gạo.
Người nào tinh ý sẽ nhận ra, đây tuyệt đối không phải là một nụ cười thực sự.
“Được rồi, cái tên này, ngươi nên cười nhiều hơn một chút. Tuy rằng ngươi tên là Thiên Đế, một cái tên rất uy nghiêm và bá khí, thế nhưng dù sao cũng phải cười nhiều hơn thì bản thân mới nhẹ nhõm được.”
Diệp Lăng vỗ lên người Thiên Đế, mỉm cười: “Được rồi các huynh đệ của ta, buổi tối hôm nay chúng ta không say không về!”
Nói xong, Diệp Lăng đi đến bên cạnh Diệp Bình, ôm lấy con của mình, thân mật hôn một cái: “Con yêu, sau này con sẽ trở thành một con đại bàng tự do bay lượn. Là đàn ông thì phải quang minh chính đại, phải bắt đầu từ bây giờ!”
Tất cả nữ nhân đều bối rối. Sao anh ấy đột nhiên lại nói chuyện nghiêm túc như vậy? Thật là kỳ lạ.
Suốt tối hôm đó, Diệp Lăng và mấy tên nam nhân uống say mèm. Bọn hắn cũng không đề cập đến chuyện của Diệp Lăng nữa.
Trái lại, cả đám đều cười ha ha, chuyện trò rất vui vẻ, nói về những chuyện lý thú xảy ra trước kia. Cả một đám ôm bụng, đập bàn cười khanh khách, chảy cả nước mắt.
Dưới ánh sao, ai nấy đều đã say mèm. Cuối cùng, Diệp Lăng ôm con gái và con trai hôn tới tấp, khiến cho mấy đứa nhỏ khóc rống lên.
Hai ngày sau, Diệp Lăng mặc một bộ quần áo bình thường đi đến một quán vỉa hè, trong tay cầm một giỏ thức ăn toàn rau xanh và thịt, mặt mũi tươi tỉnh.
Bên ngoài trang viên, Diệp Phi và Ngạo Hồng Trần đứng đợi hắn. Sau khi nhìn thấy Diệp Lăng, tròng mắt Diệp Phi lập tức đỏ ửng.
Một Diệp Lăng phấn chấn đã không còn nữa mà thay vào đó lại là một thanh niên bình thường lạnh nhạt. Thể nội cũng không còn một chút sức mạnh nào.
“Diệp ca!”
Diệp Phi nghẹn ngào hô lên, Ngạo Hồng Trần thở dài, đi đến bên cạnh Diệp Lăng, cười miễn cưỡng: “Chậc chậc, cái tên này cũng muốn đi theo con đường cũ của Hồng Trần ta. Haha, được lắm, tuy con đường này không dễ đi nhưng đi được đến cuối sẽ trở nên có sức mạnh vô địch.”
Diệp Lăng nhìn hai người đối diện, mỉm cười: “Đừng nói nhảm nữa. Nói cho các ngươi biết, hôm qua ta mới học được một món ăn mới, tối nay sẽ nấu cho các ngươi ăn để các ngươi nếm thử trình độ nấu nướng của ta.”
Dứt lời, hắn dẫn hai người trở về trang viên.
Cuộc sống bình thường của Diệp Lăng trôi qua rất hạnh phúc, cũng có những niềm vui mà hắn không thể tưởng tượng nổi.
Không có việc gì hắn sẽ ngồi chơi đùa với bọn trẻ, đi mua thức ăn, cùng cha mẹ đi tản bộ, tâm sự với vợ, nói đủ chuyện trên trời cũng rất dễ chịu.
Thời gian chậm rãi qua đi, chỉ một ngày nữa là đến Quốc Khánh, kiếp nạn đầu tiên của Diệt Tiên Chỉ cuối cùng cũng đã đến.