Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 732 - Chương 732: Kiếp Nạn Đầu Tiên.

Chương 732: Kiếp nạn đầu tiên.

Trước ngày Quốc Khánh, Diệp Lăng ôm Diệp Bình đùa trên sa lon. Nhìn đứa con gái mũm mĩm đáng yêu của mình, Diệp Lăng bỗng dưng bộc phát tính khí trẻ con, cởi cả giày nhảy lên ghế chơi đùa với nó.

Nhưng đúng lúc đó, sắc mặt Diệp Lăng đột nhiên tái mét, mồ hôi chảy đầy đầu.

“Nguyệt Tâm. Mau đưa tiểu An về phòng. Lát nữa dù có chuyện gì xảy ra cũng đừng để bất kì ai đến!”

Diệp Lăng vô cùng tức giận, vẻ mặt trở nên dữ tợn. Sau khi đưa tiểu An cho Trầm Nguyệt Tâm thì liền bỏ chạy.

Diệp Lăng vào trong phòng đóng cửa lại, sắc mặt tái nhợt, cơ thể rung động không ngừng, một cơn đau xuyên thấu khắp cơ thể.

Kinh mạch của hắn, chín đại thần anh của hắn đều bị sức mạnh đó phá hỏng, nhưng đây không phải vấn đề chính. Mà quan trọng là sinh mệnh của Diệp Lăng đang bị sức mạnh này điên cuồng phá hủy.

Diệp Lăng ngồi khoanh chân trên giường, cảm giác không thể chịu nổi được nữa, tựa như có một vạn con côn trùng đang cắn xé trái tim hắn.

A!

Diệp Lăng nằm vật xuống, hai tay nắm chặt lấy khung giường làm bằng gỗ rồi bóp mạnh, khiến khung giường vỡ vụn.

Phải biết rằng, mặc dù Diệp Lăng đã bị phế nhưng Diệt Cực Kim Thân vẫn còn ở trên người hắn. Hơn nữa, cũng không thể nghi ngờ uy lực kinh người của thần thông này.

Thậm chí ngay cả bây giờ, Diệp Lăng cũng có thể đánh một tên cường giả Kim Đan Kỳ ra bã.

Xương cốt của Diệp Lăng bị ma sát không ngừng khiến Diệp Lăng gần như không thể chịu đựng được nữa, liên tục thách thức ý chí của hắn.

Từng giọt mồ hôi nhỏ lên giường, giờ phút này, Diệp Lăng chỉ có thể dựa vào chính mình, bởi vì Diệt Tiên Chỉ không phải là thứ mà ngoại vật có thể chống lại được.

Diệp Lăng cảm giác mình như đang chìm vào một cơn ác mộng đáng sợ và không thể tìm được cách nào để thoát ra.

Hô hấp hắn trở nên dồn dập, thân thể gầy đi thấy rõ, sắc mặt cũng tái nhợt như tờ giấy, trông như một tên nghiện. Tất cả những đau đớn hành hạ trong cơ thể khiến hắn gần như chết đi.

Thời gian chậm rãi trôi qua, bên ngoài phòng, Trầm Nguyệt Tâm lo lắng nghe ngóng bên trong. Sau một hồi phát ra những tiếng kêu trầm thấp thì không còn âm thanh gì nữa.

“Diệp Lăng rốt cuộc bị sao vậy? Các anh mau nói cho tôi biết!”

Trầm Nguyệt Tâm nắm lấy hai tay Thiên Đế hét lên, hai mắt đẫm lệ, cô tuyệt đối không tin Diệp Lăng không có chuyện gì.

Thiên Đế hít sâu một hơi, không nói gì. Trầm Nguyệt Tâm nắm lấy tay Mạc Tinh: “Mạc Tinh, anh nói cho tôi biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Mạc Tinh mỉm cười nhưng đôi mắt lại đỏ hoe, nước mắt chảy dài trên má.

Đúng lúc này, cánh cửa mở ra, Diệp Lăng tái mét mặt mũi đi ra ngoài, quần áo của hắn dính chặt lên thân, hai mắt đỏ bừng, tràn đầy tơ máu.

“Diệp Lăng! Diệp Lăng! Rốt cuộc là anh có chuyện gì? Người nhà anh không có ở đây, anh mau nói cho em biết đi. Em xin anh, hãy nói cho em biết!”

Trầm Nguyệt Tâm nhìn thấy bộ dạng thê thảm của Diệp Lăng bèn ôm lấy hắn kêu lên, nước mắt lộp bộp rơi xuống.

Diệp Lăng mỉm cười, vỗ vào vai Trầm Nguyệt Tâm: “Yên tâm đi, anh không sao. Em nhất định phải tin tưởng anh, chồng của em có thể đánh bại được mọi thứ!”

Giọng nói của Diệp Lăng cũng có phần yếu ớt, khàn đặc. Diệp Lăng nhìn huynh đệ xung quanh, chỉ lắc đầu.

“Đừng lo lắng. Mà anh đói lắm, có thể đi làm chút gì cho anh ăn được không?”

Diệp Lăng vỗ về Trầm Nguyệt Tâm, chậm rãi cười nói. Trầm Nguyệt Tâm ngẩng đầu nhìn hắn, biết Diệp Lăng muốn nói chuyện riêng với Diệp Vô Đạo, Thần Phong và Mạc Tinh.

Sau khi Trầm Nguyệt Tâm rời đi, chỉ còn sót lại đám đàn ông ngồi trong phòng khách. Diệp Lăng thở dài, cười khổ: “Chậc chậc, đúng là không ngờ đấy, cuối cùng cũng vượt qua rồi.”

“Diệp Lăng, không phải ngươi đã học Nhất Khí Hóa Tam Thanh và còn có thêm một phân thân nữa sao? Thân thể này có chết cũng đâu ảnh hưởng gì.”

Ngạo Hồng Trần đột nhiên hỏi. Ánh mắt của những người khác cũng sáng rực lên. Đúng rồi, Diệp Lăng còn có Nhất Khí Hóa Tam Thanh, thân thể bất tử không thể chết được.

Thiên Đế lắc đầu: “Nhất Khí Hóa Tam Thanh là thần thông dựa vào Tam Thanh Đạo Tôn, có một không hai, huyền diệu vô cùng.”

“Thế nhưng, như thế không có nghĩa là nó bất bại. Thứ phân thân này kế thừa tất cả sức mạnh của bản thể, cho nên, kỳ thật cũng cùng một huyết mạch.”

“Nhân quả chi pháp có thể diệt, mà Diệt Tiên Chỉ lại chính là nhân quả chi pháp. Trừ phi Diệp Lăng đột phá đến cảnh giới Tiên Nhân, nếu không cho dù là Nhất Khí Hóa Tam Thanh cũng không thể ngăn được.”

“Diệp Lăng, hay là như vậy, bây giờ ta sẽ đột phá, phi thăng tiên giới. Sau đó sẽ đến cương vực Cửu Kiếp tìm các vị chủ mẫu kia đến cứu ngươi.”

Thiên Đế chậm rãi nói, Diệp Lăng trực tiếp xua tay: “Không được, nếu bây giờ ngươi phi thăng thì về sau sẽ không tốt. Hơn nữa mọi việc cũng không dám chắc, ngươi không thể tự phế mình đi được.”

“Huống hồ, dù cho các nàng ấy xuống được thì cũng không chắc chắn sẽ cứu được ta. Ta biết tình trạng của mình, nhất định không phải một chút linh đan diệu dược là có thể cứu được.”

“Thuốc có thể cứu được ta, chỉ có ở một vị cường giả vượt xa cả Tiên Đế. Nhưng mà người đó lại không thể hạ phàm!”

Diệp Lăng chậm rãi nói. Mấy người kia nghe xong, lập tức vui mừng nhưng lại vô cùng bối rối.

Tại sao lại không thể dùng thuốc để cứu Diệp Lăng? Chẳng lẽ lại sợ mắc nợ ân tình?

Việc cần thiết lúc này là giữ gìn tính mạng cho Diệp Lăng, Diệp Phi vội vàng đứng lên, vừa định mở miệng thì Thiên Đế lại lắc đầu: “Diệp Lăng, ta thật không ngờ sau khi chuyển thế, ngươi lại thay đổi nhiều như vậy.”

“Trước kia ngươi một tay tiêu diệt một tinh thần, tàn sát cả ngàn tỷ người cũng không chớp mắt. Vậy mà bây giờ lại mềm lòng như vậy.”

Diệp Lăng cười: “Không phải là ta mềm lòng, mà là vì trên địa cầu này có người nhà của ta, người yêu của ta, con của ta, còn có huynh đệ của ta!”

“Bọn họ đều ở đây. Nếu như ta sống mà bọn họ đều chết hết, vậy thì ta sống còn có ý nghĩa gì.”

“Cho nên, nếu bắt bọn họ phải đổi mạng với ta, ta nhất định sẽ không làm.”

Chết?

Tại sao bọn họ phải chết mới có thể giúp Diệp Lăng sống sót? Tất cả mọi người đều không hiểu.

Diệp Lăng xua tay: “Được rồi, các ngươi có việc gì thì cứ đi làm đi, không cần phải ở đây mãi. Ta không sao.”

Dứt lời, Diệp Lăng rời đi. Mọi người nghi hoặc nhìn Thiên Đế, tại sao muốn Diệp Lăng sống thì bọn họ phải chết?

Thiên Đế nhìn ánh mắt của đám người này, không khỏi lắc đầu: “Nếu như nữ nhân kia hạ phàm xuống để cứu Diệp Lăng thì không chỉ các ngươi mà toàn bộ Địa Cầu cũng sẽ bị hủy diệt!”

Bình Luận (0)
Comment