Sự biến hóa trong suy nghĩ và nhân cách của con người còn khó hơn cả đột phá cảnh giới.
Phải biết rằng, một người dù có thiên phú dị bẩm nhưng suy nghĩ và nhân cách hướng theo con đường tà đạo thì tiền đồ sẽ không thể suôn sẻ.
Suy nghĩ và nhân cách chính là sợi dây thừng dẫn đến thành công. Đã bao giờ bạn thấy một người tâm hồn yếu ớt có thể làm nên sự nghiệp lớn chưa?
Một tên mà cứ gặp khó khăn lại đòi nhảy lầu tự tử, không có trái tim và nội tâm mạnh mẽ thì cả đời sẽ không làm nên được chuyện gì ra hồn.
Nhân cách cũng thế. Kẻ suốt ngày tính toán với người khác thì có thể đi được bao xa?
Thế giới này không bài xích kiêu hùng, cũng không bài xích những kẻ gian xảo, nhưng nhân cách của một người phải vững vàng, đúng như chính bản thân họ.
Trong công viên, Diệp Lăng và ông Lý đang đấu một trận cờ khốc liệt, một nhóm ông già vây xung quanh xem với vẻ thích thú.
“Chậc chậc, thằng nhóc này còn trẻ vậy mà đánh cờ ngang tài ngang sức với cả ông Lý. Nhìn vậy thôi chứ ông Lý là thần cờ ở khu này đấy!”
“Bây giờ là thời đại anh hùng xuất thiếu niên. Tôi cũng nhìn ra được cậu thanh niên này nhất định không phải người bình thường.”
“Ông thôi đi. Ngày nào cũng mua thức ăn nấu cơm còn không phải người bình thường sao. Tôi thấy cậu bé này chính là một người nội trợ.”
Một nhóm ông già ngồi thì thầm to nhỏ với nhau, đột nhiên Diệp Lăng chỉ vào ông Lý: “Ông Lý, ông chờ cháu. Đến sáng mai, hai người chúng ta sẽ đánh một trận sống mái.”
“Thua ông như này, cháu thật sự không phục. Cháu sẽ chờ, nếu ngày mai ông sợ không dám đến, cháu sẽ đến tận nhà tìm ông.”
Diệp Lăng cực kỳ tức giận, không ngờ lại thua mất một ván. Ông Lý ngồi đối diện cười to: “Ranh con, nhưng mà ông đây sẽ chờ nhóc, xem nhóc còn có thủ đoạn gì nữa!”
Những ông già khác cũng cười ha ha. Diệp Lăng rời khỏi công viên, cầm giỏ thức ăn trong tay ung dung bước đi, vô cùng thích chí.
Cuộc sống như vậy thật là thoải mái, quên hết những chuyện tu luyện và chết chóc đi, hiện tại Diệp Lăng sẽ dốc hết sức dành thời gian cho gia đình.
“Nhưng nếu mình tu luyện Hồng Trần Kiếp thì sẽ hiệu quả hơn chăng?”
Đôi mắt Diệp Lăng bỗng sáng lên, hắn chạy nhanh về nhà. Trong trang viên, những người phụ nữ đang chơi đùa với bốn đứa trẻ, bất chợt phát hiện có người nào đấy chạy vù qua.
“Buổi tôi đừng gọi anh ăn cơm, anh cần tham khảo chút chuyện!”
Giọng nói của Diệp Lăng vang lên trong đại sảnh, tất cả phụ nữ đều ngẩn người. Anh ấy điên rồi sao? Chạy nhanh như vậy để làm gì? Chẳng lẽ muốn học thêm tư thế nào mới sao?
AAA, không được, đầu mình nghĩ cái gì vậy chứ. Thật là bẩn thỉu!
Diệp Lăng trở về phòng, ngồi lên trên giường, sau đó bắt đầu nhớ lại phương pháp lịch luyện Hồng Trần Kiếp.
Không chỉ Ngạo Hồng Trần hiểu mà Diệp Lăng cũng hiểu rất rõ, thậm chí còn thâm sâu hơn cả Ngạo Hồng Trần. Dù sao thì phương pháp tu luyện này cũng là vật hiếm có hắn mang về từ Tiên giới.
Từng đoạn văn tự khó hiểu hiện lên trong đầu Diệp Lăng, Diệp Lăng đắm chìm vào trong đó rồi cẩn thận nghiên cứu.
Không biết qua bao lâu, Diệp Lăng rốt cuộc cũng khôi phục thần trí. Chà, Hồng Trần Kiếp này thật huyền diệu.
Nó khiến cho chúng ta thông qua những trải nghiệm để dần dần thấu hiểu thế giới. Nói cách khác, kể cả khi nấu ăn cũng là đang tu hành, bất cứ lúc nào cũng tu hành.
Diệp Lăng vỗ trán. Có lẽ những cao thủ nổi danh trên Tiên giới kia cũng nhờ tu luyện Hồng Trần Kiếp mà ra.
Có một tên đồ tể chuyên giết dã thú để bán thịt, đột nhiên một ngày hắn biến đổi, cầm cái dao mổ heo đi khắp phố truy lùng vị Tiên Đế mắc nợ tiền thịt của hắn ngày xưa.
Còn có một gã suốt ngày say khướt, dắt một thanh kiếm bên hông, suốt ngày nói những câu thơ mà Diệp Lăng không thể hiểu nổi. Kết quả sau khi đi khắp ba ngàn châu phủ thì lại có thể đồ sát cả Tiên Vương!
Hơn nữa, Diệp Lăng còn biết thêm một câu chuyện có thật ở Tiên giới. Có một người tên là lão tổ Hạo Thanh, một chuyện không thể tưởng tượng nổi đã xảy ra với hắn.
Một ngày nọ, tên này đột nhiên muốn cưỡi một con ngựa vô cùng bình thường và dành một ngày đi quanh cả một thành trì.
Vốn dĩ đây cũng không tính là một sự việc hiếm lạ, bởi vì loại người rãnh rỗi như hắn có rất nhiều, thế nhưng điều kì quái nhất là nhờ việc cưỡi ngựa hắn đã có thể đột phá!
Đúng vậy, từ Nhất Kiếp Tiên Đế hắn đã đột phá lên Bát Kiếp Tiên Đế. Điều này đã khiến không ít bá chủ phải kinh hãi.
Thậm chí còn có người ăn trộm con ngựa mà lão tổ Hạo Thanh đã cưỡi về để nghiên cứu tỉ mỉ. Cuối cùng phát hiện ra con ngựa đó chỉ là một con ngựa bình thường, không có gì kì lạ.
Một lần Diệp Lăng tình cờ gặp được hắn nên đã hỏi hắn về thứ bí ẩn đó, kết quả hắn nói cưỡi ngựa không phải sẽ bị xóc sao. Hắn đã thuận theo những cú xóc đó để thoải mái hơn một chút.
Thế là thân thể hắn cứ lắc lư liên hồi, cuối cùng vừa hay đụng phải sức mạnh của một quy luật thiên ý.
Kết quả vô cùng thần kỳ, hắn đã đột phá lên Bát Kiếp Tiên Đế. Điều này khiến Diệp Lăng vô cùng phẫn nộ, suýt chút nữa là tát chết hắn. Vận may của tên này thậm chí còn hơn cả cái tên Phúc La Vương ghê tởm kia.
Cho nên, Hồng Trần lịch luyện hẳn là có mục đích truy tìm một quy tắc nào đó của thiên đạo. Có ba nghìn con đường, không phải chỉ có một con đường để lựa chọn.
Cũng giống như gã say rượu và tên đồ tể, không phải chỉ cần giết heo, uống rượu là có thể trở thành cao thủ tuyệt thế sao?
Sau khi lĩnh hội hết thảy điều này, Diệp Lăng dường như đã biến đổi, thần thái trở nên sáng láng hơn hẳn. Mặc dù thể nội vẫn bị sức mạnh kiềm chế, nhưng tâm tình hắn cũng tốt lên rất nhiều.
Sau khi Diệp Lăng rời khỏi phòng, hắn kinh ngạc phát hiện, cả căn phòng không có một ai.
Nhìn ra bên ngoài lần nữa, hắn thấy mặt trăng thật sáng, trời cũng thật tối.
Chà, không ngờ hắn đã tu luyện đến tận nửa đêm. Diệp Lăng vô cùng buồn bực, mấy người này thật độc ác đến cả một bữa cơm cũng không để lại cho mình.
Buổi sáng hôm sau, sau khi đi đến chợ mua thức ăn xong, Diệp Lăng đúng giờ đi đến công viên, muốn đánh vài hiệp với ông Lý.
Ông Lý ngồi đối diện Diệp Lăng có chút khó hiểu: “Này, sao ông cảm thấy cháu như biến thành người khác ấy nhỉ? Nhưng lại không biết diễn tả ra sao.”
Diệp Lăng cười ha ha. Đương nhiên rồi, vì hắn đã tu luyện Hồng Trần lịch luyện pháp cho nên nét mặt và khí tức sẽ biến đổi.
“Ha ha, ông Lý, ông xem này.!”
Thừa lúc ông Lý mất tập trung, Diệp Lăng lặng lẽ lấy cây tướng đi khiến ông Lý dựng râu trừng mắt.
Diệp Lăng định giữa trưa sẽ trở về thì chợt nhận được một cuộc điện thoại của Vũ Nhu, nói là muốn cảm ơn ân cứu mạng của Diệp Lăng.