Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 736 - Chương 736: May Mắn.

Chương 736: May mắn.

Giữa trưa, đại đa số tiệm cơm ở thành phố Đông Hải đều đã chật kín người.

Mức sống ở thành phố này nhìn chung cũng không cao. Ở thành phố này, tiền chỉ có thể là không đủ, chứ đừng đề cập đến chuyện có tiền.

Lam Bảo Thạch Luyến Nhân là một nhà hàng đứng đầu thành phố Đông Hải. Nói nó đứng đầu đều có nguyên nhân, bởi vì một người không sở hữu gia sản trên một trăm vạn thì đừng bao giờ bước vào.

Đây không phải là khoác lác. Bởi vì ở đây, một bình nước khoáng có thể lên đến mấy trăm tệ, chắc chắn không phải thứ mà người bình thường có thể sẵn sàng bỏ ra.

Nơi này cũng là chỗ mà các công tử nhà giàu theo đuổi người phụ nữ mà họ yêu, họ không để ý đến tiền bạc mà sẽ để ý đến đẳng cấp.

Trong nhà hàng này cũng có phòng riêng, nhưng mà phòng riêng thì thường được đặt trước, nếu không thì sẽ không bao giờ đến lượt.

Vũ Nhu rất may mắn, cô cũng đã đặt một phòng ở đây, thế nhưng sau đó vì nhân viên phục vụ nhận ra cô nên đã tìm cho cô một phòng khác tốt hơn.

Trùng hợp có một phòng Người Tình Kim Cương mà vị khách của nó đã một giờ chưa xuất hiện, nên đang được bỏ trống.

Vũ Nhu nghe thấy tên phòng liền lập tức đồng ý thay đổi. Vì vậy, cô rất may mắn cũng rất đắc ý ngồi trong căn phòng riêng đầy trang nhã chờ đợi Diệp Lăng.

Sau khi trở về từ Hương Giang, Vũ Nhu đã bình phục phần nào, tổng công ty đã phái người đến thăm hỏi cô, thậm chí tổng giám đốc cũng đích thân đến.

Mỗi câu nói đều có ý xin lỗi về chuyến đi lần này và sự sợ hãi mà Vũ Nhu đã phải đối mặt. Họ còn quyết định rằng mỗi chuyến đi sau này dù có chuyện gì cũng sẽ thu xếp ổn thỏa.

Đương nhiên, để đền bù thiệt hại, họ đã cho Vũ Nhu tham gia nhiều chương trình thực tế hơn và thu âm thêm nhiều đĩa nhạc. Người tinh ý cũng có thể thấy rõ, đây không phải do khả năng của Vũ Nhu mà là do vị đại thiếu đáng sợ đứng đằng sau cô.

Ngoại trừ hắn, ai có thể khiến cho tổng tài của một công ty giải trí cũng có tiếng tăm ở Hoa Hạ này phải đích thân cúi đầu xin lỗi.

Vũ Nhu không ngốc, cô cũng biết đây là nhờ công lao của Diệp Lăng nên vội vàng mời Diệp Lăng ăn một bữa để nói lời cảm tạ. Sau khi quản lý của cô là chị Lý biết chuyện này thì liền nhìn cô bằng ánh mắt kì lạ.

“Nè, Vũ Nhu, nói cho chị biết đi, có phải em thích vị Diệp thiếu kia rồi đúng không?”

“Chị nói cho mà nghe, đã thích thì phải chủ động, phải theo đuổi, đừng không nói lời nào. Đợi đến khi già rồi hối hận cũng chẳng có chỗ để khóc đâu!”

“Nhân lúc còn trẻ, hãy chủ động đi. Đừng vì sĩ diện mà từ bỏ hạnh phúc, ít nhất cũng đừng để bản thân phải hối hận.”

Nghe xong những lời này, Vũ Nhu đỏ bừng mặt. Sao có thể được? Sao mình có thể thích Diệp Lăng được chứ, cùng lắm chỉ là có chút quý mến mà thôi.

Nghĩ tới đây, Vũ Nhu cúi đầu, tưởng tượng Diệp Lăng đang ngồi trước mặt cô. Da mặt cô lúc này đỏ ứng như quả táo chín khiến người ta không nhịn được muốn gắt xuống.

“Tiên sinh, mời vào.”

Đúng lúc này, Vũ Nhu đột nhiên nghe thấy giọng nói ân cần của nhân viên phục vụ. Cô vội vàng đứng lên, cửa mở ra, Diệp Lăng cầm một giỏ thức ăn, bên trong toàn là rau quả tươi mỉm cười bước vào.

Vũ Nhu ngẩn người, cảm thấy Diệp Lăng đã thay đổi, không giống lắm so với trước kia.

Trước kia Diệp Lăng tuy không kiêu căng, ngạo mạn, nhưng trên người luôn mang theo vẻ kiêu ngạo, khiến mọi người nhìn là biết hắn không phải người tầm thường.

Thế nhưng bây giờ, hắn mặc một trang phục bình thường, cầm một giỏ thức ăn, trên chân còn đi dép lê, rõ ràng là dáng vẻ của một người nội trợ, bình dị gần gũi.

“Sao vậy Vũ Nhu? Làm gì mà nhìn tôi chằm chằm vậy, mặc như này không được à?”

Diệp Lăng hơi ngây người khi nhìn vào ánh mắt kì quái của Vũ Nhu, vội vàng chỉnh trang lại trang phục. À, đúng thật, quả thật là không được tươm tất cho lắm.

Vũ Nhu vừa định mở miệng nói “không” thì đột nhiên ở ngoài cửa, có một vài công tử ăn mặc sang trọng đi ngang qua. Một công tử đứng đầu vội vàng dụi mắt.

“A! Diệp đại thiếu, sao hôm nay ngài lại ăn mặc như vậy?”

Người nói không ai khác, chính là Vương Siêu, đại công tử của gia tộc sở hữu cả một bệnh viện lớn. Đi theo đằng sau hắn cũng là một đám công tử nhà giàu có gia thế.

Nghe thấy Vương Siêu gọi Diệp thiếu, bọn họ đều vội vàng khom lưng chào hỏi.

Ở Đông Hải này, người có thể khiến Vương Siêu bằng lòng gọi Diệp thiếu, cũng chỉ có huyền thoại Diệp Lăng. Ngoại trừ hắn, cả Đông Hải không có ai đủ tư cách.

“Vương Siêu, có gì đâu? Tôi chỉ đi mua thức ăn dùm các chị dâu của cậu thôi mà. Bạn bè gọi tôi qua ăn một bữa tôi liền đi qua. Cậu cũng biết đấy, từ khi có con, địa vị của tôi trong gia đình tụt xuống thê thảm.”

Diệp Lăng cười nói. Vương Siêu và hắn có quan hệ khá tốt, bởi vì các bà vợ của hắn đều sinh con trong bệnh viện nhà tên này.

Hơn nữa, tên nhóc này cũng rất biết điều, ít nhất cũng không khiến người ta thấy chán ghét. Đây cũng là điều mà hiếm ai làm được.

Vương Siêu nhìn cô gái ngồi trong phòng, đôi mắt sáng lên: “Haha, Diệp thiếu, vậy anh cứ ăn cơm đi nhé. Khi nào em sẽ qua chúc rượu anh, đợi em thu xếp mấy người này đã.”

“Được, cậu cứ đi đi, tôi vào trước.”

Diệp Lăng vỗ vai Vương Siêu rồi đi vào trong phòng. Vũ Nhu đã nghe hết câu chuyện của Diệp Lăng, trong lòng thất vọng vô cùng. Người đàn ông này đã có vợ, còn có cả con rồi, mình được tính là cái gì đây?

“Vũ Nhu, sao hôm nay lại mời cơm tôi vậy? Không phải muốn cảm ơn tôi chứ?”

Diệp Lăng đặt giỏ thức ăn xuống, mỉm cười, nhìn căn phòng riêng gật đầu: “Căn phòng này thật không tệ. Nhưng mà đáng tiếc chỉ có hai người chúng ta, thật là trống trải.”

“Nhưng mà cũng không còn cách nào khác, dù gì em cũng là một ngôi sao lớn, không thể thường xuyên xuất hiện ở bên ngoài được. Sao nào? Cảm giác đó có gì khác so với trước đây?”

Diệp Lăng mỉm cười hỏi, rồi ngồi xuống bên cạnh Vũ Nhu. Một cái bàn tròn lớn có thể ngồi được mười người nay lại chỉ có hai người bọn họ.

Da mặt Vũ Nhu lập tức đỏ lên, cô cúi đầu mỉm cười: “Còn có thể thế nào nữa? Cũng chẳng tự do như trước kia, nhưng mà cuộc sống thì dư dả và giàu có hơn.”

“Anh Diệp, nếu không có anh, số phận của em cũng không bao giờ thay đổi. Mạng của em là do anh cứu về mà.”

“Ngoại trừ cảm ơn, em thực sự không biết làm thế nào.”

Vũ Nhu vội vàng nói, Diệp Lăng xua tay: “Được rồi, đừng nói như vậy. Khách sáo quá.”

“Em thật sự là một viên kim cương, chẳng qua là bị phủ bụi mà thôi. Một ngày nào đó em nhất định sẽ phát sáng.”

Vũ Nhu nghe vậy cũng chỉ cười khổ. Trên thế giới này có rất nhiều người tài, nói cách khác, là có rất nhiều kim cương. Vậy tại sao viên kim cương như cô ấy lại có thể tỏa sáng trước mặt mọi người được?

Thiên lý mã thường có, bá nhạc không thường tại.

Đây là một vấn đề bình thường nhưng cũng rất thực tế, là vấn đề mà không ít người phải đối mặt. Còn Vũ Nhu thì rất hiểu rõ, cô chính là một người may mắn.

Bình Luận (0)
Comment