Mọi người thường nói để có được thành công thì phải có sức mạnh, cơ hội và quý nhân phù trợ. Trong đó, cơ hội và quý nhân phù trợ chính là một sự may mắn.
Rất nhiều người có tài nhưng không gặp thời nên rơi vào tình cảnh chán nản, còn có những người bình thường vận may tốt hơn người khác do được quý nhân phù trợ hoặc là được cả quý nhân chỉ điểm.
Trên thế giới không thiếu người mới, nhân tài mới chính là đồ vật giá rẻ nhất của thế giới này, thậm chí còn không bằng một công nhân làm công ăn lương.
Cho nên Vũ Nhu hiểu rất rõ, cô biết Diệp Lăng cũng hiểu, chỉ là không muốn nói quá nhiều về nó. Nếu không quan hệ của họ cũng sẽ thay đổi.
Hai người gọi sáu món, bao gồm ba món mặn và bao món chay. Sau đó lại gọi thêm một chai rượu vang đỏ, đương nhiên, không phải là rượu Lafite vào những năm 1982.
Chỉ cần là người thuộc tầng lớp thượng lưu thì đều không thể tin được rằng vào năm 1982, một cửa tiệm bán rượu Lafite một năm sản xuất được bao nhiêu rượu, mà riêng lượng tiêu thụ tại Trung Quốc đã bằng nơi đó sản xuất mười năm.
Các món ăn đã sẵn sàng, rượu cũng được mở ra. Vũ Nhu vẫy tay bảo người phục vụ đi ra, đến bây giờ cô vẫn chưa quen khi ăn cơm có người ở cạnh.
“Anh Diệp, em mời anh một chén, hôm nay chúng ta phải uống hết mình. Buổi chiều em không bận, anh chắc cũng thế chứ?”
Vũ Nhu khẽ mỉm cười, sau đó đưa cho Diệp Lăng nửa ly rượu. Diệp Lăng khẽ gật đầu: “Tôi thì có thể làm gì? Trong nhà có mười người vợ, chẳng lẽ không chăm nổi bốn đứa bé.”
Nghe Diệp Lăng nói, Vũ Nhu ngẩn người. Trời đất, mười người vợ, bốn đứa bé?
“Đúng rồi, trước tôi thấy em tham gia một chương trình thực tế, ở Hương Giang lại tham gia một bộ phim điện ảnh. Bản thân em là một ca sĩ, nếu dấn thân vào con đường diễn viên thì sẽ thực sự thành công!”
“Trở thành ảnh hậu, ca sĩ tốt nhất. Người đi ra từ nhà chúng ta nhất định phải giỏi hơn so với những người khác.”
Những người không ở trong ngành giải trí đều cảm thấy nơi đây đầy bí ẩn. Diệp Lăng cũng không ngoại lệ, dù cho hắn có rất nhiều tiền và quyền lực.
Diệp Lăng tò mò, liên tục hỏi Vũ Nhu về những chuyện xảy ra xung quanh ngành giải trí, cuối cùng lại nói tới một người, chính là Lưu Thiên Vương.
Vũ Nhu khẽ gật đầu: “Lưu Thiên Vương thật không thể chê vào đâu được, là một người anh cả luôn sẵn lòng giúp đỡ các hậu bối. Em từng nghe rất nhiều người trong giới kể rằng họ đều được Lưu Thiên Vương dìu dắt, hơn nữa tính cách anh ấy cũng không hề kiêu ngạo.”
“Đó lẽ lẽ tự nhiên. Người có thể lăn lộn nhiều năm trong ngành giải trí mà vẫn được người ta xưng là Thiên Vương thì tự nhiên có đạo lý của anh ấy.”
“Ví dụ như Triêu Vĩ, Lê Minh, tổng thể mà nói vẫn kém hơn anh ấy một bậc.”
“Cũng đúng thôi. Người ta vừa biết đóng phim vừa biết hát, vừa biết hát còn vừa biết đầu tư, vừa biết đầu tư mà còn biết diễn xuất. Thời đại bây giờ phải có nhiều tài năng như vậy.”
Diệp Lăng cảm thán, Vũ Nhu không ngừng gật đầu, tựa như những gì Diệp Lăng nói đều là chân lý.
Hai người đang nói chuyện vui vẻ thì cửa đột nhiên mở ra, Diệp Lăng ngẩn người, còn mặt Vũ Nhu thì lập tức tối sầm.
Năm người đàn ông mặc đồ đen đi vào, người cầm đầu để tóc ngắn, trên mặt có một vết sẹo, vừa vào trong phòng liền kéo một cái ghế ngồi xuống.
“Quản lý, tôi hỏi anh, phòng này là do tôi đặt tại sao lại cho người khác vào?”
Người đàn ông ngồi trên ghế lạnh lùng nói, sau đó liếc nhìn Diệp Lăng và Vũ Nhu. Kết quả hắn ngẩn ra, rồi sau đó lại mỉm cười: “Chậc chậc, tôi nên nói thế nào đây, hóa ra là ngôi sao lớn Vũ Nhu à.”
“Ơ, làm sao? Trốn ở đây để ở cùng đàn ông à? Lại đây nào các anh em, tới nhìn mà xem, nữ thần thanh khiết nổi danh cũng chỉ có như vậy thôi!”
Sau khi nhìn thấy Vũ Nhu, người đàn ông ngạc nhiên nói, sau đó lại liếc nhìn Diệp Lăng một chút: “Chà, tên này nhìn chẳng ra làm sao? Nghĩ gì mà lại đi bao nuôi một tên nhà quê như vậy chứ?”
Nếu là ngày xưa, Diệp Lăng nhất định chỉnh đốn tên này, thế nhưng bây giờ, hắn chỉ cười khẽ rồi lắc đầu.
Quản lý vội vàng đóng cửa lại, tránh cho các vị khách bên ngoài nghe thấy bọn họ cãi cọ, sau đó vội vàng cúi đầu cười nói: “Vị đại ca này, căn phòng này đã dành cho anh suốt một tiếng rồi.”
“Nhưng mà các anh không đến, cho nên tôi mới đưa vị tiểu thư và tiên sinh này vào đây. Chúng tôi còn có một căn phòng khác, xin anh hãy đến đó trước.”
Quản lý vội vàng giải thích. Người đàn ông kia không nói gì, một gã đứng sau hắn cười khẩy: “Tôi thấy nhà hàng nát này của các anh không muốn hoạt động nữa rồi.”
“Có biết đây là ai không? Đây là Long Gia, sao các người không chịu đi tìm hiểu một chút đi? Tôi nói cho các người biết, hiểu chuyện thì mau cút đi. Nếu không, ông đây sẽ đánh chết không chừa một ai!”
Lời nói cuối cùng nhằm trực tiếp vào Diệp Lăng và Vũ Nhu. Ánh mắt Diệp Lăng hơi ngưng lại, nhưng lập tức lại khôi phục vẻ mặt như thường.
Vì mấy tên rác rưởi này mà tức giận thật không đáng. Đương nhiên, cũng là do hiện tại hắn đã bị phế bỏ, không còn sức mạnh như trước kia nữa. Thế nhưng cảm giác kiêu ngạo vẫn luôn còn đó.
“Các vị, chúng tôi đã đặt căn phòng này rồi. Nếu các vị muốn gây sự thì nên làm chuyện đó với nhà hàng, các vị cảm thấy thế nào?”
Diệp Lăng đứng lên, Vũ Nhu cũng vội vàng đứng dậy. Cô cũng nhìn ra những tên này không phải hạng người lương thiện.
Long gia nhìn Diệp Lăng, khinh khỉnh cười một tiếng. Đám đàn em của hắn cũng cười khẩy: “Sao mày không tự nhìn lại bộ dạng của mày đi?”
“Đừng tưởng rằng dựa vào ngôi sao lớn thì ghê gớm. Tao nói cho mày biết, Long gia bọn tao chơi qua không biết bao nhiêu ngôi sao rồi, dù là ai cũng không dám đắc tội với Long gia bọn tao!”
“Cho nên, mày mau xéo đi. Nếu không đừng trách nắm đấm tao không có mắt!”
Nói xong, bốn tên đàn ông cao to đi về phía Diệp Lăng, quản lí sợ hãi vội vàng ngăn cản: “Đại ca, xin đại ca bớt giận, hôm nay là lỗi của nhà hàng chúng tôi. Chúng tôi sẽ thay một căn phòng khác, hôm nay miễn phí cho các vị, có được không?”
“Mày có ý gì? Ý mày là Long gia bọn tao không có tiền ăn cơm ở đây đúng không?”
“Tao cần bọn mày miễn phí à? Mày là cái thá gì, cút sang một bên!”
Dứt lời, Long gia trực tiếp đẩy quản lý ra, đi đến bên cạnh Diệp Lăng, cười khẩy: “Thằng nhóc này, tao hỏi mày, mày muốn tự cút đi hay để Long gia tao ra tay?”
Nói xong, Long gia cầm ly rượu đỏ trên bàn lên: “Chậc chậc, rượu này đúng là không tệ. Nhưng không biết cảm giác ăn một cú đấm sẽ như thế nào nhỉ?”
Diệp Lăng lắc đầu cười: “Tao thật sự không biết, chưa từng thử.”
Bầu không khí bỗng dưng ngừng lại, mí mắt Long gia giật giật.
“Haha, hay! Hay cho câu nói chưa từng thử!”
Nói xong, Long gia định giơ tay lên, thế nhưng đúng lúc này cửa mở toang, một đám người đi vào phòng.