Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 739 - Chương 739: Tiểu Nha.

Chương 739: Tiểu Nha.

Có khá nhiều người trong nhà Lưu Xảo Nhi, chủ yếu là ngư dân cho nên thường xuyên qua lại với nhau.

Lưu Viên Đông là cha vợ của Diệp Lăng, trong nhà có ba anh chị em, dưới ông còn có một cô em gái và em gái ông cũng có một đứa con gái.

Đó chính là em họ của Lưu Xảo Nhi. Cô em họ này tuổi còn nhỏ, mới được mười tuổi, ngày bình thường đều vác xách tới trường. Mãi mới đến chủ nhật, dì của Lưu Xảo Nhi đưa cô bé đến thăm nhà của Lưu Xảo Nhi.

Ai mà ngờ sau đó lại xuất hiện những chuyện không bình thường, còn là một chuyện ma quái. Ngày đầu tiên, em họ của Lưu Xảo Nhi đột nhiên trở nên ngớ ngẩn.

Đúng, chính là ngớ ngẩn. Người nhà cô bé đi khắp các bệnh viện lớn nhỏ cũng không tìm ra đó là căn bệnh gì, chỉ thấy con mắt cô bé cứ mở trừng trừng, mặt mũi ngờ nghệch.

Vào ngày xảy ra chuyện hôm đó, cô bé cũng chỉ trò chuyện với một ông lão lớn tuổi ở nhà bên cạnh, sau đó người đàn ông đó đã chết vào đúng ngày mà cô gặp chuyện.

Người nhà Lưu Xảo Nhi cũng xem xét về sự trùng hợp này, nên quyết định dùng phương pháp của địa phương, mời một bà đồng đến xem có phải là bị trúng tà hay không?

Kết quả bà đồng kia vừa tới liền bỏ chạy, nói rằng bà ta không thể giải quyết được. Linh hồn của em họ Lưu Xảo Nhi đã bị người ta lấy đi, giống y như Diệp Thiên khi trước.

Không từ bỏ, Lưu Viễn Đông và mẹ vợ của Diệp Lăng là Trương Ngọc Hoa lại đi tìm thêm vài người có tiếng tăm trong khu vực, cuối cùng cũng nhận lại kết quả y như vậy.

Rơi vào đường cùng, Trương Ngọc Hoa gọi điện thoại cho Lưu Xảo Nhi, bởi vì bà biết con rể của bà có bản lĩnh rất cao cường.

Nghe Lưu Xảo Nhi nói xong, Diệp Lăng khẽ gật đầu. Phải nói thế nào nhỉ? Với loại chuyện này, Thanh Y đúng là quá lão luyện rồi.

Địa Phủ là do gia đình cô quản lý, mấy thứ như cô hồn dã quỷ chiếm đoạt linh hồn con người đều phạm vào đại úy, có lẽ Thanh Y sẽ trừng phạt rất khủng khiếp.

Còn nếu là ác ma thì càng dễ xử lí, trực tiếp tiêu diệt là được. Nghĩ vậy, Diệp Lăng sẵn sàng đồng ý.

Không dám chậm trễ, Diệp Lăng liền đưa tiểu Bạch và Thanh Y đi cùng. Hắn đã đến nhà Lưu Xảo Nhi trước đó cho nên đã quen thuộc con đường, chỉ sau một giờ đã đến nơi.

Lưu Viễn Đông và Trương Ngọc Hoa sau khi nhìn thấy Diệp Lăng liền vui mừng khôn xiết, đón Diệp Lăng vào trong nhà.

Từ khi gả Lưu Xảo Nhi cho Diệp Lăng, tiền bạc trong nhà ông bà không thiếu, thế nhưng cả nhà Lưu Viễn Đông vẫn tiếp tục sống trong ngôi nhà cũ kĩ.

Dù sao bọn họ cũng đã già rồi, luôn có cảm giác hoài niệm với những thứ xưa cũ. Diệp Lăng đã từng đề nghị bọn họ chuyển lên thành phố, thế nhưng bọn họ không đồng ý.

“Cha, mẹ, Vân Chí đâu?”

Diệp Lăng ngồi xuống. Trương Ngọc Hoa bưng hai ly nước đưa cho Diệp Lăng và Thanh Y: “Đứa nhỏ Vân Chí nghe nói con đến đã đi mò cá rồi, nó nói cá tươi ăn rất ngon.”

Lưu Vân Chí là em trai của Lưu Xảo Nhi, chính là đứa nhóc luôn luôn tự hào vì có người anh rể là Diệp Lăng.

“Đúng rồi, nghe nói em họ của Xảo Nhi bị trúng tà gọi con qua đây xem cho. Vậy cô bé đó đang ở đâu? Chuyện quan trọng, con phải làm liền.”

Diệp Lăng uống một hớp nước liền đứng dậy, Lưu Viễn Đông vội vàng gật đầu: “Con không biết chứ, chuyện xảy ra mấy ngày nay khiến dì của con gần như kiệt sức.”

“Như vậy đi, chúng ta đi trước để mẹ con ở nhà làm cơm. Sau khi mọi việc xong xuôi, chúng ta sẽ trở lại nhà ăn cơm.”

Dứt lời, Lưu Viễn Đông dẫn Diệp Lăng và Thanh Y đi ra ngoài. Tiểu Bạch đi ngay phía sau, thân thể cao lớn của nó khiến Lưu Viễn Đông lấy làm lạ.

“Tiểu Bạch, có nhớ ta không? Ngày Diệp Lăng và Lưu Xảo Nhi kết hôn, ta đã cho mày ăn một miếng thịt lớn đấy. Haha, càng ngày càng to rồi. Nếu để người khác trông thấy sẽ nghĩ là một con sư tử đó.”

Lưu Viễn Đông vỗ lưng tiểu Bạch cười to, tiểu Bạch nhếch miệng. Chậc chậc, cũng may đây là cha vợ của Diệp Lăng, nếu là người khác nó đã đập chết tươi rồi.

Qua mười phút, Lưu Viễn Đông dẫn Diệp Lăng đi đến một căn nhà, trên sân đang phơi một chiếc lưới đánh cá rất lớn, đây là thứ mà gia đình Lựu Xảo Nhi dùng để ra biển đánh cá.

Sau khi tiến vào trong sân, có một người phụ nữ trung niên uể oải bước ra, Diệp Lăng nhận ra người này. Cô ấy chính là em gái của Lưu Viễn Đông, tên là Lưu Phượng Lan.

“Anh, sao anh lại đến đây? A, tiểu Lăng cũng tới.”

Lưu Phượng Lan nhìn thấy Diệp Lăng liền vui mừng khôn xiết, ngày kết hôn của Diệp Lăng và Lưu Xảo Nhi cô cũng có mặt. Trước khi đi còn trách cháu gái ngốc nghếch, sao lại gả cho một tên có nhiều vợ như vậy?

Kết quả khi gặp mặt, Diệp Lăng đã khiến cho cô mở rộng tầm mắt. Cô phát hiện Diệp Lăng quả thực có bản lĩnh hơn người.

“Diệp Lăng nghe được chuyện của tiểu Nha liền vội vàng đi đến. Tiểu Nha đâu? Để Diệp Lăng xem xem, biết đâu sẽ giúp được gì đó.”

Nghe Lưu Viễn Đông nói vậy, Lưu Phượng Lan vội vỗ trán: “Đúng rồi, tiểu Lăng, cháu mau đi nhìn em gái của cháu đi. Không biết có chuyện gì xảy ra, nó nói chuyện với ông Tề một hồi, sau đó ông Tề đột nhiên chết, tiểu Nha liền trở thành như vậy!”

“Cháu nói xem, có phải khi ông Tề chết, Hắc Bạch Vô Thường xuất hiện nên đã dọa cho tiểu Nha sợ rồi hay không?”

Nghe Lưu Phượng Lan nói vậy, Diệp Lăng mỉm cười xua tay: “Cô à, cô nghĩ quá nhiều rồi? Để cháu vào nhà xem tiểu Nha là sẽ biết được thực hư câu chuyện.”

Dứt lời, Diệp Lăng đi vào phòng. Bên trong phòng, chồng của Lưu Phượng Lan là Vương Sơn Hổ đang ngồi bên cạnh cô con gái, nét mặt u sầu.

Người đàn ông bình thường không sợ trời không sợ đất này, mấy ngày nay lại khóc không ra hơi, râu trên cằm cũng đã mọc dài.

“Anh đến rồi.”

Vương Sơn Hổ phát hiện có người đến thì khẽ thở dài, nhưng khi thấy được Diệp Lăng và Thanh Y, ông liền trực tiếp đứng dậy: “Anh, đây không phải là Diệp Lăng sao?”

Đây là chồng của Lưu Xảo Nhi. Mặc dù ngày diễn ra hôn lễ ông ấy không đi, thế nhưng vợ của ông ấy đã cho ông ấy xem ảnh của Diệp Lăng.

Diệp Lăng vội gật đầu: “Cháu chào chú, cháu đến xem tiểu Nha xảy ra chuyện gì.”

Vương Sơn Hổ vội gật đầu. Diệp Lăng và Thanh Y bước lên. Tiểu Nha đang ngồi cạnh Vương Sơn Hổ, cô bé có vẻ ngoài thanh tú, chưa kể còn có nét khá giống với Lưu Xảo Nhi.

Diệp Lăng thở dài. Tiểu Nha này mà lớn lên, chắc chắn là một đại mỹ nữ.

Hiện tại, tiểu Nha đang mặc đồng phục, ngồi trên ghế, cơ thể cứng ngắc, ánh mắt đờ đẫn, cơ bản không có chút biểu cảm nào.

Diệp Lăng nhìn kỹ một chút, sau đó lại nhìn sang Thanh Y với vẻ khó hiểu, hai người nhìn nhau.

“Anh thấy thế nào?”

Thanh Y hỏi. Diệp Lăng chỉ lắc đầu: “Anh cảm thấy chuyện này em có tiếng nói hơn.”

Nghe vậy, Thanh Y gật đầu. Lưu Viễn Đông, Vương Sơn Hổ và Lưu Phượng Lan dỏng tai lên nghe, vô cùng căng thẳng.

“Linh hồn của tiểu Nha đã bị âm binh bắt đi.”

Một câu nói của Thanh Y cứ như sét đánh bên tai.

Bình Luận (0)
Comment