Lời nói của Thanh Y cũng nằm trong dự đoán của Diệp Lăng, hắn cũng đã nhìn ra được linh hồn của tiểu Nha đã bị bắt mất, hơn nữa trên trán cô bé còn có một luồng tử khí nồng đậm chưa thể tiêu tán.
Đương nhiên, Diệp Lăng cũng không dám chắc chắn. Với tu vi của hắn trước kia thì còn có thể thi triển những thần thông khác, ví dụ như Truy Hồn Pháp, nhưng bây giờ thì thật sự không đoán nổi.
Cho nên, lời nói của Thanh Y trở nên quan trọng hơn bao giờ hết. Cô đã sống ở Địa Phủ suốt bao năm nay, đương nhiên nắm rõ nguồn gốc xuất hiện của luồng tử khí này.
“Âm binh?!”
Lưu Viễn Đông và hai người kia ngẩn người, hai mắt mở to. Đặc biệt là Lưu Phượng Lan, đôi mắt đã bắt đầu rơm rớm nước mắt: “Tiểu Nha đáng thương của mẹ, sao âm binh lại mang linh hồn của con đi vậy?”
“Cả nhà mình chưa từng làm chuyện gì trái với lương tâm vậy mà. Tiểu Lăng, cháu nhất định phải giúp tiểu Nha nhà cô. Cô van cháu, cô quỳ xuống cầu xin cháu!”
Vương Sơn Hổ thấy vậy, cũng định vội vàng quỳ xuống khiến Diệp Lăng sợ chết khiếp, vội vàng đỡ hai người dậy. Đừng làm thế chứ, cũng đâu phải là đổi mạng đâu.
“Cô, chú, hai người khoan hãy vội. Bây giờ đã tìm được nguyên nhân thì nhất định sẽ có cách giải quyết.”
“Đừng lo lắng nữa. Mà nhà ông Tề ở đâu vậy? Bọn cháu muốn đi xem.”
Diệp Lăng vừa đỡ hai người dậy vừa hỏi. Thanh Y gật đầu. Cô nhất định phải biết ông Tề chết lúc nào, gia đình ở đâu thì mới có thể tìm được linh hồn của ông ấy.
Bởi vì Thanh Y cảm giác chuyện này có liên quan đến ông Tề. Rất có khả năng linh hồn của tiểu Nha và linh hồn của ông Tề đang ở cùng một chỗ.
Lưu Viễn Đông và Vương Sơn Hổ vội vàng đưa Diệp Lăng đi, còn Lưu Phượng Lan thì ở lại trông chừng tiểu Nha.
Mọi người đi vào trong thôn, nét mặt Vương Sơn Hổ buồn bã: “Diệp Lăng, tiểu Nha chắc sẽ không có chuyện gì đúng không? Cháu nhất định phải nghĩ cách cứu nó, nó vẫn còn trẻ.”
“Chú yên tâm đi, nhất định không có chuyện gì.” Diệp Lăng cười đáp.
Hắn xoay người lại, nói khẽ với Thanh Y: “Khi âm binh mang linh hồn đi, có phải sẽ đi qua Vân gia ở Tây Nam rồi mới trở về Địa Phủ đúng không?”
Nghe vậy, Thanh Y khẽ gật đầu: “Cường giả Độ Kiếp Kỳ trở lên có thể tự do đi vào Địa Phủ, nhưng vẫn có chút nguy hiểm.”
“Những âm bình kia đại đa số chỉ là tu vi Trúc Cơ Kỳ, nhất định phải mượn đường của Vân gia để trở lại Địa Phủ. Nếu không đến cả con đường Âm Dương bọn họ cũng không vượt qua được.”
Thanh Y giải thích. Diệp Lăng khẽ gật đầu, nhấc máy gọi điện cho thiếu chủ Vân gia là Vân Phi Dương, người vô cùng thần tượng Diệp Lăng.
“Phi Dương, ta là Diệp Lăng, ở chỗ ta xảy ra chút chuyện nhỏ. Em họ ta bị âm binh bắt mất linh hồn, hiện tại ta đang đi tìm hiểu xem có chuyện gì xảy ra. Ngươi giúp ta một chút chuyện, chặn đám âm binh mang theo linh hồn của một ông già lại, ở đó có thể có thêm linh hồn của một bé gái chừng mười tuổi.”
“Ừ, ừ, ông già họ Tề, bé gái tên tiểu Nha. Được rồi, nhờ ngươi.”
Diệp Lăng cúp điện thoại, có điều trong lòng lại thầm nghĩ, đã mấy ngày rồi, mà tốc độ đi đường của âm binh rất nhanh, có lẽ đã sớm trở về Địa Phủ rồi.
Nhưng dựa vào thế lực của Vân gia thì việc điều tra hẳn cũng không có vấn đề gì, ít nhất cũng thu thập được chút đầu mối.
Vân Phi Dương không có vấn đề gì, vừa nói đã đồng ý. Thế nhưng Lưu Viễn Đông và Vương Sơn Hổ thì vô cùng kinh ngạc, họ hàng nhà mình cũng thật lợi hại.
Một câu nói đã có thể khiến người ta ngăn cản âm binh. Chẳng lẽ hắn là người trong chốn thần tiên?
Đi tầm mười phút, đến trước một ngôi nhà nằm phía Đông của thôn. Bên trong căn nhà phát ra tiếng nhạc buồn bã, ngoài cửa treo một tấm vải trắng, phản chiếu lên cánh cửa.
Lưu Viễn Đông và Vương Sơn Hổ dẫn Diệp Lăng đi vào. Sau khi bước vào sân, họ trông thấy người nhà họ Tề mặc đồ tang đang thu xếp tang lễ cho ông Tề.
Theo phong tục ở đây, ngày mai ông Tề sẽ được mang đi hạ táng. Hôm nay là ngày cuối cùng nên có rất nhiều việc phải làm.
Nhìn thấy Vương Sơn Hổ đi vào, anh của ông Tề vội vàng đi tới: “Sơn Hổ, tiểu Nha thế nào rồi?”
Bởi vì cùng là hàng xóm, nhà lại gần nhau nên quan hệ của bọn họ rất tốt. Chuyện của tiểu Nha khiến nhà họ Tề cũng có chút khó tin.
Ông Tề tuổi tác đã cao, qua đời cũng là chuyện bình thường. Dù trong nhà có người chết, mọi người rất đau khổ nhưng cũng cảm thấy hết sức bình thường.
Thế nhưng tiểu Nha lại khác. Hiện tại khắp thôn đều đang bàn tán sôi nổi về cô bé, người nhà họ Tề cũng không thoải mái gì, dù sao chuyện này cũng dính líu đến lão gia tử nhà họ.
“Hiện tại cũng chưa tốt hơn là bao. A, ông Tề, đây là con rể của Viễn Đông, nó muốn đến hỏi ngày sinh tháng đẻ của ông Tề và những người trong dòng họ của ông đang ở đâu?”
Vương Sơn Hổ buồn bã nói. Ông Tề nhìn Diệp Lăng, không biết hắn hỏi cái này để làm gì. Có điều ông vẫn nói, người ta đã hỏi như vậy chắc cũng sẽ giúp được gì đó.
Sau khi nhận được thông tin, Thanh Y lập tức truyền âm cho Sâm La Vương. Vài phút sau nhận được, ông Tề này đã đến số, chết cũng là chuyện bình thường.
Việc đã được xác định như vậy, nghĩa là linh hồn của ông Tề đã được mang đi. Vậy linh hồn của tiểu Nha thì ở đâu?
Diệp Lăng hỏi lại tình huống lúc đó. Kết quả cũng như lúc trước, chỉ là ông Tề và tiểu Nha nói chuyện với nhau. Đó cũng là chuyện xảy ra bình thường.
Thế nhưng kỳ quặc ở chỗ đó là ngay khi tiểu Nha rời đi, ông Tề liền lăn đùng ra chết. Sau đó tiểu Nha bị người ta phát hiện đang ngơ ngác đứng ở một chỗ.
Quy củ của Địa Phủ nghiêm khắc vô cùng. Tại sao có thể để cho âm binh bắt đi linh hồn của một người bình thường cơ chứ? Đây là hành động rất đáng chết.
“Ở Địa Phủ, có một loại quỷ chuyên buôn bán linh hồn!”
“Bởi vì bọn họ muốn tu luyện quỷ hình người, cho nên cần hấp thụ một vài linh hồn thì mới mạnh lên được.”
“Nhưng nói chung là bọn chúng sẽ tự đánh nhau, đây cũng là quy tắc tu luyện của bọn chúng. Cho nên Địa Phủ cũng không can thiệp.”
“Thế nhưng có một loại quỷ tu luyện, bọn chúng tương đối yếu, không thế độc lập tu hành, nhưng trong nhà có quyền thế có thể mua cho bọn chúng một ít linh hồn để tu luyện.”
“Có người mua ắt sẽ có người bán. Một vài âm binh gan to bằng trời nhân lúc mang linh hồn của người đã chết đi thì cũng tiện tay lấy luôn linh hồn của một số người khác.”
“Đương nhiên, Địa Phủ xử lý vấn đề này rất nghiêm khắc, thế nhưng tiền có thể điều khiển tất cả, anh cũng biết rồi đó.”
Diệp Lăng nghe xong liền ngẩn ra. Không ngờ lại tồn tại kiểu mua bán linh hồn cho người khác tu luyện như vậy.
“Hơn nữa, em thấy linh hồn của tiểu Nha cũng không đơn giản, hẳn là một linh thể. Cho nên những tên âm binh kia mới có gan lấy đi linh hồn của cô bé.”
“Nếu không có anh thì cũng không tra ra được bọn chúng đâu.”
Thanh Y lạnh lùng nói, trong đôi mắt nhỏ dài hiện ra vẻ lạnh lùng.