Diệp Lăng nghe đến đây thì nở nụ cười lạnh lẽo, trong mắt tràn ngập sát khí.
“Ồ, anh cũng muốn nhìn xem, bọn ma quỷ tự tìm đường chết này đến cùng là đức hạnh gì?”
Diệp Lăng cười lạnh. Tiểu Bạch cũng rất hứng thú, từ lúc đi theo Diệp Lăng nó chẳng thiếu việc để làm, hơn nữa toàn là những chuyện kinh thiên động địa.
Nó vẫn còn nhớ lần trước được ăn một bữa no say ở Địa Phủ, không biết lần này có được ăn như lúc đó không nữa?
Thanh Y gật đầu: “Vậy chúng ta tranh thủ thời gian đi đến Vân gia đi. Em sợ mình tới muộn, em đã truyền âm cho cha em rồi, hiện tại ông ấy cũng đã hạ lệnh khám xét.”
Nói xong, Diệp Lăng nghĩ một lúc: “Được, để anh vào nói với mọi người một tiếng, sau đó chúng ta sẽ đi luôn.”
Bên ngoài nhà Tề gia, Diệp Lăng gọi Lưu Viễn Đông và Vương Sơn Hổ, xin phép rời trước để giải cứu linh hồn của tiểu Nha.
Hai người ngẩn ngơ. Cứu?
Tìm ai cứu đây? Không phải linh hồn của tiểu Nha đã bị âm binh bắt đi rồi sao?
Hai người giật nảy mình, trợn mắt há mồm nhìn Diệp Lăng. Không phải muốn xuống Địa Phủ cứu chứ?
Diệp Lăng gật đầu: “Cha, chú, hai người cứ chờ ở nhà. Cháu nhất định sẽ mang linh hồn của tiểu Nha trở về. Chú nói với dì là đừng lo lắng.”
Nói xong, Diệp Lăng, Thanh Y và tiểu Bạch biến mất tại chỗ, đi đến một chỗ không người. Diệp Lăng và Thanh Y ngồi lên trên lưng tiểu Bạch, bay lên không trung.
Một giờ sau, ở nhà họ Vân phía Tây Nam, thiếu chủ Vân Phi Dương đang căng thẳng kiểm tra lại hồ sơ của các âm binh mấy ngày qua.
Đột nhiên, có hai bóng người xuất hiện trong phòng hắn. Vân Phi Dương lập tức ngẩn người, trông thấy Diệp Lăng, hắn vội đứng lên: “Diệp thiếu, ta đã tra ra được rồi. Ba ngày trước, quả thực có một đội âm binh mang theo một đứa bé gái và một ông lão họ Tề đi từ Đông hải đến Vân gia.”
“Có biết được thân phận của bọn chúng không?”
Diệp Lăng lạnh lùng nói. Vân Phi Dương gật đầu: “Chỗ chúng ta đã có hồ sơ, bọn chúng là âm binh của Chấp Pháp Điện, thuộc đội thứ ba.”
Vì để tránh sơ hở, mỗi một lần âm binh mượn đường bọn họ đều ghi chép lại kĩ càng. Cho nên lần này thứ đó quả thực là trợ thủ đắc lực của Diệp Lăng.
Diệp Lăng cười lạnh: “Đội ba của Chấp Pháp Điện? Haha, ông đây muốn xem xem, các ngươi gan to như nào mà dám làm ra loại chuyện này!”
“Ta muốn xuống Địa Phủ, cho nên muốn mượn Phù Lộc của Vân gia!”
Diệp Lăng nói thẳng. Vân Phi Dương gật đầu: “Đã sớm chuẩn bị cho ngài rồi, Diệp thiếu. Ta không biết ngài muốn làm gì, nhưng nếu như cần đến Vân gia ta thì cứ việc mở miệng!”
Diệp Lăng gật đầu, cũng không nói gì thêm. Vân Phi Dương lấy Phù Lộc của Vân gia ra, Thanh Y biến thân, toàn thân váy dài màu xanh lục, một tia âm u quấn quanh Diệp Lăng.
Lát sau, hai người và một thú biến mất tại chỗ. Vân Phi Dương nhìn ba người rời đi, trong lòng luôn có dự cảm không tốt. Sao hắn lại có cảm giác chuyến đi này sẽ khiến cho Địa Phủ phải chịu một trận náo loạn?
Âm Phủ, trước cầu Nại Hà.
Một đám âm hồn đang xếp hàng uống canh Mạnh Bà, đây vốn là quy củ từ trước tới nay. Đột nhiên có hai bóng người xuất hiện, lao về phía đó.
“Này, này! Ngươi chuẩn bị được đi đầu thai rồi, chen chúc cái gì hả? Canh Mạnh Bà không hết được đâu. Các ngươi vô ý thức vừa thôi chứ!”
“Đúng đó đúng đó, ở nhân gian cư xử thế nào, xuống địa ngục cư xử y như vậy! Phải bẩm báo với Diêm Vương để ngài cho bọn chúng vào vạc dầu!”
Một đám âm hồn xếp hàng trước cầu Nại Hà, chen chen chúc chúc. Ở siêu thị trên nhân gian mua đồ chen chúc còn nghe được, không ngờ đi đầu thai còn chen lấn xô đẩy nhau.
Trên cầu Nại Hà cũng có âm binh trấn giữ, nhìn thấy hai bóng người mạnh mẽ xông về phía này, bọn họ đều bày ra vẻ mặt u ám.
“Ai đấy? Mau cút về cho ta! Các ngươi không muốn đi đầu thai nữa đúng không?”
Âm binh kia lạnh lùng hét lên, thế nhưng hai người kia vẫn không dừng lại, còn trực tiếp đá hắn bay ra khiến hắn ngã sõng soài xuống đất.
Bịch.
Tất cả âm hồn đều ngây người. Không ngờ ở đây còn có kẻ to gan như vậy.
“Khốn khiếp! Thật to gan. Có biết đây là nơi nào không? Các ngươi làm loạn ở dương gian chưa đủ, đừng mong xuống đây làm loạn. Hôm nay ta phải trừng trị các ngươi!”
Âm binh bị đá ngã lập tức gào thét, nghiến răng đứng dậy. Khốn khiếp! Trước đây âm hồn nào thấy hắn cũng phải run lên cầm cập, vậy mà đám người này lại dám đá hắn.
Thế nhưng hắn lại không thấy, các đồng nghiệp của hắn mặt mũi tái mét, cả người run lên cầm cầp.
“Bản tiểu thư đá đó. Nói xem, ngươi muốn làm gì ta?”
Đột nhiên, một giọng nói lạnh lùng vang lên. Âm binh kia vội ngẩng đầu, đôi mắt lộ vẻ sợ hãi: “A, tiểu thư, tôi không biết là cô!”
Dứt lời, âm binh kia vội quỳ xuống, trông thật đáng thương. Người đối diện không ai khác, chính là Diệp Lăng và Thanh Y.
Thanh Y chính là con gái bảo bối của Sâm La Vương. Tuy là một cô con gái, nhưng ở Địa Phủ lại là một nữ ma đầu có tiếng. Đừng nói đến một âm binh nhỏ nhoi, dù là điện chủ cũng không dám phách lối trước cô.
“Đừng nói nhảm nữa. Mạnh Bà, mau cho bản tiểu thư xem bản ghi chép, ta muốn tìm một người!”
Dứt lời, Thanh Y chạy tới bên cạnh Mạnh Bà, cầm bản danh sách lên quan sát. Mạnh Bà ngẩn người, canh Mạnh Bà xém chút nữa vãi đầy ra đất.
“Ôi, tiểu thư của ta ơi, cô có thể nhẹ nhàng một chút được không? Cuốn sách này của ta không thể để nát đâu.”
Mạnh Bà nhìn Thanh Y đối xử với cuốn sách quý giá của mình vô cùng thô bạo thì sợ hãi vô cùng. Cuốn sách này mà bị hỏng thì đúng là chuyện lớn.
Lật xem toàn bộ cuốn sách, Thanh Y nhìn Diệp Lăng lắc đầu: “Diệp Lăng, không có!”
“Không có? Vậy nghĩa là bọn chúng không bán linh hồn của tiểu Nha. Chúng ta hãy đi đến đội ba của Chấp Pháp Điện tìm người!”
Diệp Lăng cười lạnh, Thanh Y gật đầu. Hai người cùng tiểu Bạch, lao một mạch về phía Chấp Pháp Điện.
Chấp Pháp Điện chính là bá chủ ở Địa Phủ, là một nơi vô cùng quan trọng. Thế nhưng quy định trừng trị những kẻ vi phạm ở đây khiến cho người ta không thể tưởng tượng nổi, giống y như ở nhân gian.
Chấp Pháp Điện uy nghiêm, cao lớn sừng sững, chiếm trọn một góc của Địa Phủ. Trước điện là một đám âm binh trấn giữ, mỗi một tên đều là cường giả Kim Đan Kỳ.
Trên đường, Thanh Y đã nói với Diệp Lăng, tu vi của điện chủ Chấp Pháp Điện vô cùng đáng nể, ít nhất cũng phải trên cả Kim Tiên.
Đương nhiên, vẫn không thể bằng được cha cô. Cha cô dù gì cũng là một trong những người mạnh nhất ở Địa Phủ.
Hai người dẫn tiểu Bạch đến trước Chấp Pháp Điện, vốn định đi vào thì liền bị âm binh ngăn lại.
“Này, làm gì vậy hả? Mau cút ngay!”
Thanh Y thấy mình bị chặn lại, vô cùng tức tối. Đám có mắt như mù này, không thấy bà đây là ai đúng không?
Ta mới rời khỏi đây mấy ngày mà các ngươi đã đối xử với ta như vậy. Thật là đáng chết!