Mấy kẻ trước mặt quả thật có mắt như mù, cũng không thèm nhìn xem người đối diện là ai mà dám xông ra ngăn cản khiến Thanh Y vô cùng tức giận.
Thủ vệ Chấp Pháp Điện khổ nỗi, hắn biết rõ cô ấy là ai, làm sao dám đối đầu với cô.
Chỉ là, đây dù sao cũng là Chấp Pháp Điện, nếu để cho cô tùy tiện bước vào, đến lúc điện chủ trách phạt thì ai có thể gánh nổi chứ!
“Tránh ra cho ta! Ta muốn đi vào!”
Thanh Y lạnh lùng quát, các âm binh đối diện lộ ra vẻ mặt khó xử: “Thanh Y tiểu thư, cô đừng làm khó chúng tôi nữa được không? Đây dù sao cũng là Chấp Pháp Điện, sao có thể để người ta tùy tiện ra vào?”
“Ta là người lạ sao? Cha ta là Sâm La Vương, ta đi vào Chấp Pháp Điện thì đã sao. Đó vốn là chuyện đương nhiên!”
Thanh Y lập tức quát. Đám âm hồn chung quanh lại gần xem náo nhiệt, nghe thấy lai lịch của Thanh Y thì lập tức giật nảy mình.
Trời ơi, không phải tiểu thư đi đến dương gian nghỉ phép sao, sao lại trở về nhanh vậy chứ?
Tên tuổi của vị đại tiểu thư này rất ghê gớm, âm hồn bình thường đều không có dũng khí đối mặt với cô. Mọi người sợ cô như vậy cũng là bởi vì Sâm La Vương quá nuông chiều cô.
Diệp Lăng nhíu mày. Hiện nay thời gian đang gấp, nếu cứ chậm trễ như vậy thì sẽ xảy ra chuyện không hay.
“Thanh Y, cứ xông vào đi!”
Diệp Lăng hít sâu một hơi, ý nghĩ táo bạo lập tức hiện lên trong đầu hắn, Thanh Y gật đầu đồng ý: “Ta hỏi các ngươi lần cuối, có cho ta vào hay không?”
Nghe Thanh Y nói, những âm binh Kim Đan Kỳ đều run rẩy trong lòng. Vị đại tiểu thư này lại định làm gì đây?
Tiểu Bạch tiến lên trước một bước. Quanh thân thể to lớn là luồng khí tức kinh thiên động địa đang chậm rãi tản ra, là sức mạnh đáng sợ chuyên dùng để khắc chế âm hồn.
Đám âm binh vô cùng sợ hãi, vẻ mặt như sắp khóc nhưng cũng không dám di chuyển.
Thanh Y thở dài: “Xem ra các ngươi đã quên mất thủ đoạn của bản tiểu thư ta rồi! Được, vậy ta sẽ cho các ngươi nhìn xem, bản tiểu thư không phải thùng rỗng kêu to!”
Nói xong, Thanh Y giơ hai tay lên, luồng khí tức Kim Đan Kỳ mạnh mẽ chậm rãi sinh ra từ lòng bàn tay khiến đám âm binh đối diện ngẩn người.
Trời đất, vị đại tiểu thư này thực sự động thủ rồi. Phải làm sao bây giờ? Nếu thật sự đánh nhau, bọn họ cũng chỉ có thể bỏ trốn.
Thế nhưng đúng lúc này, có một thanh niên mặc cẩm y trường sam bước ra từ trong Chấp Pháp Điện, tay cầm một cái quạt gấp, trông vô cùng nho nhã, chẳng khác gì những công tử thời cổ đại.
“A, đây không phải là Thanh Y muội muội sao? Sao hôm nay lại rảnh rỗi đến Chấp Pháp Điện chơi vậy? Hèn gì hôm nay mới sáng sớm, chim hỉ thước đã kêu ầm ĩ.”
Thanh niên kia cười tít mắt, Thanh Y nhìn hắn, cười lạnh: “Đạo Ngưu, ngươi có ý gì? Định cản ta à?!”
Đạo Ngưu?
Diệp Lăng thấy cái tên này rất buồn cười mà cũng thật không tệ. Nhưng sao không gọi là Đạo Sĩ nhỉ?
Đạo Ngưu nghe Thanh Y nói xong vội lắc đầu: “Thanh Y muội muội nói gì vậy, ta nào dám. Nhưng mà Chấp Pháp Điện này là nơi cha ta làm việc trọng đại, không thể làm loạn được.”
“Như vậy đi, nếu có chuyện gì thì có thể nói với ta, ta sẽ xử lý cho!”
Đạo Ngưu là con trai độc nhất của điện chủ Chấp Pháp Điện, một trong những người có quyền lực nhất Địa Phủ, cũng là một nhân vật có thể hô phong hoán vũ.
Thanh Y nhìn Diệp Lăng rồi nhếch miệng cười: “Vậy được, phiền ngươi gọi đội âm binh thứ ba của Chấp Pháp Điện đến đây cho ta!”
“Đội ba? Được, mau đi điều tra xem bọn chúng ở đâu, gọi đến đây cho bản công tử.”
Đạo Ngưu khẽ gật đầu, đây cũng không phải việc gì lớn. Thế là một âm binh bên cạnh ngay lập tức nhận lệnh, vội vã chạy đi.
Mấy phút sau, âm binh đi đến cạnh Đạo Ngưu nói vài câu. Đạo Ngưu khễ gật đầu: “Thanh Y, đội ba mới chấp hành nhiệm vụ trở về, hiện đang ở nhà Đồng trưởng lão.”
“Đồng trưởng lão? Ta nhớ ông ta có một đứa con trai không có chút thiên phú tu luyện nào đúng không?”
Thanh Y đột nhiên hỏi, Đạo Ngưu ngẩn người rồi khẽ gật đầu. Việc này thì có liên quan gì đến âm binh, Đồng trưởng lão dù gì cũng là Quỷ Tiên, sức mạnh vô cùng khủng khiếp.
“Thanh Y muội muội, muội hỏi vậy để làm gì? Đã xảy ra chuyện gì sao?”
Đạo Ngưu ngẩn người, vội hỏi. Diệp Lăng tiến lên một bước nói: “Em họ ta bị âm binh vô duyên vô cớ bắt mất linh hồn.”
Đạo Ngưu nghe xong, suy nghĩ một lát. Với sự thông tuệ của hắn đương nhiên hiểu được Diệp Lăng có ý gì.
Ý của hắn là đội ba của Chấp Pháp Điện đã cướp linh hồn của em gái hắn đi, hơn nữa theo lời của Thanh Y, con trai Đồng trưởng lão không có thiên phú tu luyện, rõ ràng họ đang hoài nghi Đồng trưởng lão đã mua hồn phách để trợ giúp cho con trai mình.
“Thanh Y muội muội, chuyện này không thể nói bừa được đâu. Dù sao Đồng trưởng lão cũng là lão nhân của Chấp Pháp Điện, tuyệt đối không thể phạm phải sai lầm nghiêm trọng như vậy. Có thể là có hiểu lầm ở đây!”
Đạo Ngưu vội nói, Diệp Lăng lắc đầu: “Vị huynh đệ này, ta nghĩ để làm sáng tỏ mọi chuyện cứ tìm đội ba của Chấp Pháp Điện là biết.”
Nghe Diệp Lăng nói vậy, sắc mặt Đạo Ngưu lập tức trầm xuống, lạnh lùng nhìn Diệp Lăng: “Ta và Thanh Y đang nói chuyện, ngươi có tư cách gì mà xen vào?”
Một kẻ không có chút linh lực nào, lại dám nói chuyện ngang hàng với Đạo Ngưu. Dù là cường giả Thần Anh cảnh khi đến Địa Phủ cũng phải nhìn sắc mặt của Đạo Ngưu mà cư xử.
Cha của hắn đường đường là điện chủ Chấp Pháp Điện, một trong những cường giả uy danh hiển hách, trấn áp không biết bao nhiêu đám yêu ma quỷ quái.
Diệp Lăng nghe vậy, con mắt lập tức trợn trừng: “Ta có tư cách hay không thì liên quan gì đến nhà ngươi. Có điều, đội ba của Chấp Pháp Điện các ngươi đang bị tình nghi, ta nghĩ ngươi nên nhanh chóng tìm bọn chúng tới đây. Nếu chậm trễ mà để xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đến cả ngươi cũng không gánh nổi đâu!”
Thấy Đạo Ngưu khinh thường người khác như vậy, Diệp Lăng liền vô cùng tức giận. Ngậm miệng sao? Dám nói hắn không có tư cách. Nếu hắn không có tư cách thì ở đây ai có tư cách chứ!
“Haha! Thật buồn cười, ngươi nói ta không gánh nổi được ư?”
Đạo Ngưu tựa như nghe phải chuyện cười. Trên Địa Phủ này, có thứ gì mà hắn không gánh vác nổi. Chỉ cần không phải là chuyện rung động đất trời thì dù có xảy ra đại họa cũng chẳng ai dám động đến hắn.
“Tiểu tử, ngươi đúng là ăn gan hùm mật báo. Để ta cho ngươi biết thế nào là kính sợ!”
Đạo Ngưu cười lạnh, vẫy vẫy tay. Mười âm binh Kim Đan Kỳ di chuyển, tấn công về phía Diệp Lăng, xuất ra những chiêu thức tàn nhẫn.
“Đạo Ngưu! Ngươi dám!”
Thanh Y lập tức hét lên, Đạo Ngưu chỉ cười lạnh: “Thanh Y muội muội, muội lo lắng gì chứ? Chỉ là người ngoài thôi mà, chết thì có sao.”