Đối với Đạo Ngưu mà nói, mạng sống của một kẻ đến cả việc được gọi là người tu luyện cũng không có thì chẳng có giá trị gì. Hơn nữa, dù kẻ đó có chết cũng sẽ không ảnh hưởng gì đến thân phận và địa vị của hắn.
Sự lạnh nhạt của Đạo Ngưu khiến Diệp Lăng vô cùng khinh bỉ. Khi mười tên âm binh Kim Đan Kỳ kia xông lên, Diệp Lăng cũng chẳng buồn nhấc mắt. Dù tu vi của hắn đã bị phế, thế nhưng thể phách thì vẫn mạnh như trước.
Sức mạnh ghê gớm của Diệp Cực Kim Thân tầng sáu không phải là thứ mà một tên âm binh tầm thường có thể ngăn cản.
Uỳnh!
Diệp Lăng hung hăng tấn công. Hắn nắm chặt nắm đấm, trong đó ẩn chứa một luồng sức mạnh kinh khủng giống như núi kêu biển gầm.
Rầm.
Hắn tung ra một cú đấm khiến đám âm binh kia đều hồn bay phách tán, ngay cả hình dạng cũng không còn.
Tất cả mọi người sợ hãi hít một hơi, nhìn cái tên trông có vẻ bình thường nhưng lại có sức mạnh hơn người này.
Đám âm binh còn lại vội dừng bước, vẻ mặt tràn đầy sợ hãi, sau khi nhìn thấy đồng nghiệp của bọn chúng còn không thể phản kháng thì đã bị đánh bay thành cát bụi.
Đối với họ, đây như một con dao găm thẳng vào tim khiến cho bọn họ vô cùng hoảng loạn.
“Ồ, hóa ra ngươi là Luyện Thể giả, nhưng nếu làm loạn ở Chấp Pháp Điện ta thì chuẩn bị chịu chết đi!”
Đạo Ngưu khép chiếc quạt giấy lại, cười lạnh. Hắn khẽ giậm chân, trong người bộc phát ra sức mạnh Độ Kiếp hậu kỳ khủng khiếp.
Âm lực cuồn cuộn, chứng tỏ sức mạnh của Đạo Ngưu không hề yếu. Chung quanh hắn vang lên những tiếng la khóc om sòm, rất nhiều âm hồn vây xung quanh đều vội vàng rời khỏi.
Vù.
Chiếc quạt giấy vung một cái, hóa thành một tia sáng đen phóng về phía Diệp Lăng, giống như một ngôi sao băng bay với vận tốc kinh hồn.
Diệp Lăng mở to mắt nhìn linh lực cuồn cuộn ẩn giấu bên trong chiếc quạt của Đạo Ngưu liền biết mình không thể chống lại được. Nếu như hắn không bị phế bỏ thì chỉ cần một hơi thở cũng đủ để phá giải luồng công kích này.
Mà bây giờ, có lẽ chỉ cần sơ ý một chút, chiếc quạt giấy kia cũng lấy mất nửa cái mạng của Diệp Lăng. Bởi vì tu vi của hắn hiện tại cũng không còn nhiều như lúc trước.
Thế nhưng, ngay khi luồng sáng đen kia tấn công đến chỗ Diệp Lăng thì đột nhiên một bộ móng vuốt sắc nhọn xuất hiện đập mạnh vào luồng ánh sáng đen đó.
Bịch.
Ánh sáng đen hóa thành một đám sương mù, nổ tung giữa không trung rồi đột ngột biến mất, không để lại một chút dấu vết.
Là tiểu Bạch. Lúc này đây, thân thể khổng lồ của tiểu Bạch đang chắn trước người Diệp Lăng. Ánh mắt nó vô cùng hung ác, kèm theo đó là sự hung tợn và khát máu.
“Nghiệt súc, dám làm loạn trước cổng Chấp Pháp Điện! Được rồi, ta sẽ thiết lập đại trận Cửu U Lôi Kiếp, tiêu diệt hai thứ không biết trời cao đất rộng là các ngươi!”
Đạo Ngưu tái mét mặt mũi, liên tục bị khiêu khích như vậy khiến sát khí trong lòng hắn ngày càng cuồn cuộn.
Đúng lúc này, Thanh Y trực tiếp đứng trước mặt Diệp Lăng: “Đạo Ngưu! Ta cho ngươi biết, ta nhất định phải gặp mặt đội ba của Chấp Pháp Điện!”
“Nếu ngươi dám động thủ, ta sẽ gọi cha ta đến. Đến lúc đó, dù có phá hủy cả cái Chấp Pháp Điện này cũng không ai dám làm gì. Người có gan thì cứ tiếp tục đi!”
Nói xong, Thanh Y kéo Diệp Lăng đi thẳng đến trạch viện của Đồng trưởng lão. Sắc mặt Đạo Ngưu tối sầm, vì bị Thanh Y uy hiếp nên hắn vô cùng tức giận.
“Thật là khinh người quá đáng! Phụ thân ngươi là điện chủ, chẳng lẽ phụ thân ta không phải! Dám động đến trưởng lão của Chấp Pháp Điện, ta sẽ chống mắt lên coi các ngươi có gánh được trách nhiệm này không?”
Đạo Ngưu vô cùng tức giận, phóng như bay về phía trạch viện của Đồng trưởng lão, nhưng Đạo Ngưu cũng rất cẩn thận, lén lút truyền âm cho cha hắn.
Thanh Y dẫn Diệp Lăng chạy như bay trên phố, tất cả âm hồn trông thấy đều vội vàng né tránh, không dám ngăn cản.
Phía sau, Đạo Ngưu cũng tức giận chạy theo. Hắn thề, nếu như tên khốn kiếp đi cùng Thanh Y không tìm ra được chứng cứ, hắn sẽ giết chết tên đó!
Uy nghiêm của Chấp Pháp Điện tuyệt đối không thể bị sỉ nhục như vậy được. Một tên ngay cả người tu luyện cũng không được tính thì càng không có tư cách.
Trước cổng một trạch viện màu đỏ son, có hai âm binh oai phong lẫm liệt đang đứng sừng sững ở đó, trên tay cầm một cây trường thương sáng ngời ngợi, vẻ mặt uy nghiêm.
Đột nhiên, hai tên âm binh trông thấy những bóng người đáng sợ đang lao về phía này, bọn chúng lập tức mở to mắt nhìn: “A! Mau dừng lại. Đây là nơi ở của Đồng trưởng lão, mau lui ra nhanh!”
Thế nhưng dù bọn họ có hô thế nào thì những kẻ đối diện kia vẫn không dừng lại, thậm chí còn không có một chút phản ứng.
Đương nhiên, nếu nói là không phản ứng thì không đúng, bởi vì khi chạy đến cửa chính, một cô gái mặc chiếc váy màu xanh lục đã đá bay hai tên âm binh.
Ầm.
Cửa lớn bị Thanh Y đá văng ra, hai người họ dẫn theo tiểu Bạch trực tiếp xông vào trạch viện của Đồng trưởng lão.
Trạch viện của Đồng trưởng lão rất lớn, ít nhất có ba cái sân cộng lại. Hơn nữa bên trong còn phát ra mùi hoa cỏ thơm ngát, không hề giống với một đại nhân vật trong Địa Phủ, mà giống một vị cục trưởng trong thế tục hơn.
“A! Ngươi dám tự tiện xông vào nhà của Đồng trưởng lão. Có biết lão gia nhà chúng ta là trưởng lão của Chấp Pháp Điện hay không?”
Đột nhiên, có hơn chục âm binh lao ra, tất cả đều là tu vi Kim Đan Kỳ, âm trầm nhìn Thanh Y và Diệp Lăng.
“Tiểu Bạch, giết bọn chúng!”
Diệp Lăng hét lên. Tiểu Bạch vốn đã tràn đầy sát khí lập tức kích động, tứ chi đạp mạnh, thân thể to lớn lao thẳng tới.
Miệng nó mở rộng, mười tên âm binh còn chưa kịp phản ứng đã bị nó nuốt gọn vào bụng.
“Thanh Y, mau lục soát!”
Diệp Lăng làm việc vô cùng nhanh gọn. Đã đến giờ này thì phải tranh thủ lục soát, nếu không có thể sẽ xảy ra biến cố.
Thanh Y gật đầu, cô và Diệp Lăng đi vào từng căn phòng, bắt đầu tìm kiếm linh hồn của tiểu Nha.
Mà lúc này đây, trong sân sau của ngôi nhà, có một thanh niên mặt mũi u ám, đang mặc một chiếc áo bằng tơ lụa, trong tay cầm một viên tinh thạch sáng lấp lánh, nồng nặc mùi tử khí.
“Các ngươi thật giỏi. Thiên phú của cô bé này rất tuyệt vời. Nhưng đáng tiếc, nếu có thể lấy hết linh hồn của cô bé thì sẽ tuyệt hơn nhiều!”
Thanh niên kia nở nụ cười dữ tợn, nheo mắt nhìn cô gái nhỏ đang run rẩy trong phòng mình.
Mấy tên âm binh lộ ra nụ cười nịnh nọt: “Đồng thiếu gia, chúng tiểu nhân đã phải liều mạng như vậy. Nếu bị điện chủ đại nhân phát hiện thì coi như xong.”
“Xong? Làm sao mà xong? Có bản thiếu gia bảo kê cho ngươi, ngươi sợ cái gì. Yên tâm, từ nay cứ làm tốt việc ta giao, sẽ không thiếu đồ tốt cho các ngươi đâu!”
Đồng thiếu gia này chính là con trai độc nhất của Đồng trưởng lão, ngạo mạn nói.
Mấy tên âm binh vội gật đầu. Vị đại thiếu này vô cùng phóng túng, thù lao cũng rất phong phú. Nếu không bọn chúng cũng không dám giở trò bắt trộm linh hồn này,
“Thiếu gia! Thiếu gia! Không xong rồi, có người tấn công!”
Đột nhiên, có một hạ nhân lảo đảo chạy vào, nói với vẻ hoảng hốt.