Tấn công?
Ai chứ?
Đồng thiếu gia ngẩn người. Một nơi uy danh như vậy ở Địa Phủ, ngoài trừ đám bạo loạn bên ngoài lần trước thì còn có kẻ nào dám đến Đồng phủ của hắn đại náo chứ?
“Kẻ nào to gan như vậy? Không biết đây là Đồng phủ sao? Phụ thân ta chính là trưởng lão của Chấp Pháp Điện, chẳng lẽ bọn chúng ăn phải gan hùm mật báo rồi?!”
Đồng thiếu gia hét lên, mấy âm binh xung quanh lập tức ngẩn ra, sau đó nở một nụ cười nịnh nọt: “Đồng thiếu gia, ngài yên tâm, chúng tôi sẽ đi tiêu diệt hết đám đạo tặc đó!”
Nói xong, mấy tên âm binh lập tức đi ra. Vừa đi ra, bọn chúng đã nhìn thấy một cơ thể to lớn quét ngang hậu viện, mười tên âm binh sợ hãi vội vàng bỏ chạy.
“Con cầm thú này ở đâu ra vậy? Dám làm loạn ở nhà của Đồng trưởng lão. Ta chính là tiểu đội trưởng đội ba của Chấp Pháp Điện, các ngươi mau chóng khoanh tay chịu trói. Nếu không ta sẽ không nương tay đâu!”
Một tên trông giống thủ lĩnh đi ra từ đám âm binh, giọng nói vang vọng như sấm. Đồng công tử đi phía sau hắn gật đầu mỉm cười. Tên này khá đấy, xem ra mình nên suy nghĩ đến việc thăng chức cho hắn.
“Đội ba Chấp Pháp Điện? Ồ, đúng là đi mòn giày sắt chẳng tìm được, khi tìm được lại chẳng mất chút công phu. Lão tử cũng đang muốn tìm đội ba của Chấp Pháp Điện!”
Giọng nói lạnh lùng, hai bóng người tiến thẳng vào hậu viện, đó là Diệp Lăng và Thanh Y. Ngay khi hai người vào tới đây, Đạo Ngưu cũng theo sát phía sau.
“Thanh Y! Muội quá mức làm càn rồi. Muội có biết chuyện muội đang làm là tội lớn đến mức nào không? Muội có biết Đồng trưởng lão là người có công lớn trong trận bạo loạn trước đó không?”
“Nếu muội còn dám gây chuyện ở Đông phủ thì chính là làm mất đi danh tiếng của Sâm La Vương điện hạ!”
Đạo Ngưu rống lên, tóc tai sắp sửa nổ tung. Thật là quá đáng! Đồng trưởng lão dù gì cũng là một người có quyền lực ở Chấp Pháp Điện. Thanh Y này thật quá ngang tàng!
“Công thần bạo loạn sao? Ồ, lần đó nếu không nhờ ông đây, các ngươi sẽ có cuộc sống như hiện tại sao? Còn dám tự phụ trước mặt ta!”
Diệp Lăng cười khẩy. Sau khi nhìn thấy Thanh Y và Đạo Ngưu, Đồng thiếu gia lập tức ngẩn người, cố rặn ra một nụ cười: “Ngưu ca, Thanh Y tỷ, hai người có ý gì?”
“Có ý gì? Đồng Phi, chuyện ngươi làm chẳng lẽ ngươi lại không biết?”
Thanh Y cười lạnh. Đương nhiên cô có quen biết với Đồng Phi, biết hắn cũng là một công tử hạng hai nhưng không thể nào có thể so sánh với cô.
“Thanh Y tỷ, tỷ nói làm em rất khó hiểu, chuyện tốt là sao? Ta cũng không biết là có chuyện gì nhưng tỷ vô duyên vô cớ xâm nhập nhà ta như vậy, có phải đang có ý coi thường phụ thân ta rồi sao?”
Đồng Phi cười khẩy, nhưng trong lòng cũng hơi kinh ngạc. Hắn cũng biết là sắp có chuyện, ngay khi vừa vào cửa, nam nhân bên cạnh Thanh Y đã đòi tìm đội ba của Chấp Pháp Điện, hắn đương nhiên là biết rõ có chuyện gì.
“Hừ, ta không muốn nói nhảm với ngươi, đội ba của Chấp Pháp Điện sai? Haha, mở to cái mắt chó của nhà ngươi ra mà xem bà đây là ai? Ta hỏi các ngươi, linh hồn của tiểu Nha ở Đông Hải trên thế tục đang ở đâu?”
Thanh Y nhếch miệng cười, trong lòng đã bùng lên ngọn lửa giận dữ. Người của đội ba lập tức ngẩn người, linh hồn của tiểu Nha ở Đông Hải?
Đó không phải là linh hồn của bé gái mà bọn chúng đã bắt trộm sao? Thôi xong, lần này xong thật rồi. Không ngờ lại dính líu đến cô tiểu thư này.
“Thanh Y đại tiểu thư, chúng tiểu nhân không hiểu cô đang nói gì. Chúng tôi thật sự không biết!”
Tên âm binh cầm đầu ngượng ngùng cười. Cho tới bây giờ, hắn vẫn kiên quyết phủ nhận. Bởi nếu phát sinh vấn đề gì hắn cũng không chịu nổi trách nhiệm.
Thanh Y lắc đầu: “Một đám quỷ không sợ chết. Đã như vậy, bà đây sẽ không nói chuyện với ngươi nữa. Tiểu Bạch, xông vào tìm người!”
“Thanh Y, muội dám! Ta niệm tình phụ thân muội là thành chủ thành Sâm La nên không chấp nhặt với muội. Nhưng điều đó không có nghĩa là muội có thể tùy ý làm bậy!”
“Nếu muội còn làm loạn ở đây thì cũng đừng trách ta. Âm binh của Chấp Pháp Điện, bày trận!”
Đạo Ngưu hét lên, trên không trung lập tức xuất hiện một luồng khí tức đáng sợ, là của cường giả tu vi Độ Kiếp Kỳ. Các âm binh lơ lửng trên không trung vẽ ra một trận pháp đáng sợ.
Diệp Lăng thấy vậy, lắc đầu: “Tiểu Bạch, tiêu diệt bọn chúng đi. Ta sẽ tự mình tìm người!”
Nói xong, Diệp Lăng bước ra, bay về phía phòng của Đồng Phi. Trông thấy vậy, vẻ mặt Đồng Phi lập tức thay đổi: “Ngươi dám! Ta sẽ giết ngươi!”
Bùng.
Đông Phi trực tiếp xuất thủ, hắn là một cường giả tu vi Độ Kiếp trung kỳ. Thế nhưng sức mạnh của hắn vẫn quá yếu so với Đạo Ngưu.
Đôi mắt Diệp Lăng cong lên, vỗ mạnh bàn tay, sức mạnh đáng sợ gào thét xông ra khỏi thể nội. Có điều khi đang dẫn động chín đại thần anh thì đột nhiên ngừng lại.
Cho dù như vậy, sức mạnh của Diệt Cực Kim Thân cũng đủ để đánh bay Đồng Phi. Phải biết rằng, khi tu vi của Diệp Lăng chưa bị phế, cộng thêm thể phách Diệt Cực Kim Thân thì hắn có thể dễ dàng xử lý đòn công kích của cường giả Thần Anh sơ kỳ, thậm chí là cả trung kỳ.
Ầm.
Diệp Lăng dùng lòng bàn tay vỗ mạnh vào Đồng Phi, trong nháy mắt, toàn thân Đồng Phi chấn động, thân thể trực tiếp bay lên, mãnh liệt va vào một bức tường.
Ầm.
Vách tường sụp đổ, bụi bay mù mịt. Đạo Ngưu đã bay đến sau lưng Diệp Lăng: “Tên khốn khiếp này, chẳng lẽ ngươi cho rằng bản thiếu gia không dám động vào ngươi!”
Uỳnh.
Nắm đấm vang lên như sấm. Ngay khi Đạo Ngưu xuất hiện sau lưng Diệp Lăng, Diệp Lăng đột nhiên quay người, vẻ mặt dữ tợn, tất cả sức mạnh tụ tập trên nắm đấm.
“Cút ngay cho ta!”
Uỳnh.
Hai nắm đấm trực tiếp va vào nhau, sức mạnh đáng sợ trên cơ thể hai người bùng lên dữ dội.
Phụt.
Diệp Lăng không chịu nổi liền phun ra một ngụm máu tươi, sức mạnh Diệt Tiên Chỉ trong cơ thể bị nắm đấm của Đạo Ngưu đập mạnh vào, suýt nữa thì bộc phát.
Đạo Ngưu cũng bị đánh bay đi, nện mạnh người vào bức tường đối diện, khiến bức tường nổ tung, đồng thời bản thân hắn thì bay về sân trước.
Diệp Lăng cắn răng, cố gắng kìm nén sức mạnh đáng sợ trong cơ thể, rồi chạy một mạch vào phòng. Đám âm binh đội ba của Chấp Pháp Điện đều gãy hết hai chân, gần như quỳ xuống đất.
Giữa không trung, cơ thể kinh khủng của tiểu Bạch giống như một cơn cuồng phong, chuẩn bị phá hủy trận pháp của đám âm binh.
Ầm ầm.
Thiên lôi cuồn cuộn, trên bầu trời là những đám mây đen dày đặc, tiểu Bạch há miệng thật to, sức mạnh đáng sợ tiêu diệt hết thảy đám âm hồn.
Đạo Ngưu ở trong sân trước đang chật vật bò lên, máu tươi chảy ồng ộc từ mồm, nhìn thấy tiểu Bạch đang tung hoành trên không trung, đôi mắt lộ ra vẻ quyết tâm và hung ác.
“Khinh người quá đáng, khinh người quá đáng!”
Đạo Ngưu gào lên. Đúng lúc này, có một bàn tay to lớn mạnh mẽ đập lên người tiểu Bạch, đó là một thứ sức mạnh có thể hủy diệt thiên địa.
Bịch.
Tiểu Bạch bị đánh bay, bộ lông rực rỡ xám xịt một màu, khóe miệng đổ máu, khí tức hung tàn.
“Dám giương oai múa võ ở Đồng phủ, ta sẽ giết chết con nghiệt súc nhà ngươi!”