Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 745 - Chương 745: Ta Muốn Ngươi Chết!

Chương 745: Ta muốn ngươi chết!

Phía trên Đồng phủ, có một bóng người gầy gò chậm rãi xuất hiện.

Hắn mặc một chiếc áo choàng màu đen, phía trên có thêu những dòng chữ bí ẩn, khó hiểu khiến người khác nhìn vào đều cảm thấy hoa mắt, thậm chí còn có cảm giác chiếc áo đó đang hấp thụ linh hồn của họ.

Khi người áo đen xuất hiện, tất cả mọi người trong Đồng phủ đều cảm thấy áp lực, là cảm giác ngột ngạt của cái chết.

Dường như vào lúc đó, tất cả mọi người đều biến mất, chỉ còn lại người áo đen kia. Đồng thời, hắn cũng trở thành người tồn tại duy nhất trên thế giới này, tỏa ra ánh hào quang lóa mắt.

Khí tức hắn khẽ di chuyển, hết thảy mọi người đều cảm thấy luồng khí tức đó có thể hủy diệt cả thiên địa. Thậm chí tiểu Bạch cũng có cảm giác rùng mình.

Nhưng dù cho luồng khí tức này rất kinh khủng, tiểu Bạch vẫn ngẩng cao đầu, gào thét lên không trung. Nó đã bị thương nhưng vẫn không hề tỏ ra thua kém.

Bởi vì người mặc đồ đen đang bay trên kia chính là Quỷ Tiên!

Trưởng lão của Chấp Pháp Điện tên là Đồng Sơn, là một vị Quỷ Tiên chân chính. Hơn nữa cũng không phải chỉ đến cấp bậc Thiên Tiên, mà còn đáng sợ khôn cùng.

Tiên nhân vừa giáng lâm, khí tức đã có thể trấn áp hết thảy người trong viện. Mọi người đều run lẩy bẩy, riêng Đồng Phi và Đạo Ngưu thì rất vui sướng, bởi vì người này xuất hiện chắc chắn để giúp đỡ bọn họ.

“Cha! Bọn chúng đổ oan cho con. Người phải làm chủ cho con!”

Đồng Phi vội vàng kêu lên. Phụ thân của hắn đã tới, bây giờ, đừng hòng có ai dám động vào hắn, dù cho đó có là Thanh Y.

Dù Thanh Y là con gái của Sâm La Vương, ngài ấy cũng sẽ không vì chuyện nhỏ như vậy mà đích thân ra tay, đừng nói là xử lý hắn.

Đạo Ngưu cũng hét lên: “Đồng trưởng lão! Ngài mau bắt con súc sinh này lại. Với lại, ở trong phòng vẫn còn một tên khốn khiếp, mau bắt hết bọn chúng!”

Đồng Sơn bay lơ lửng phía trên khẽ gật đầu, hơi thu lại khí tức của mình. Bởi vì dù sao bên dưới vẫn còn con của hắn và con của cấp trên. Đương nhiên, trong phạm vi kẻ địch còn có con gái của Sâm La Vương.

Nếu không thu khí tức lại rồi chẳng may làm bọn chúng bị thương thì coi như xong, cái mạng nhỏ này của hắn cũng chẳng đền được.

“Một con súc sinh mà cũng dám ra oai tác quái trong Đồng phủ của Đồng Sơn ta. Thật sự là càn rỡ!”

Nói xong, Đồng Sơn giẫm mạnh chân, xung quanh thân thể tiểu Bạch đột nhiên xuất hiện sự thay đổi đáng kể.

Không gian vốn bình thường đột nhiên sụp đổ, lộ ra luồng khí đen khủng khiếp, cuồn cuộn sinh sôi, nguy hiểm vô cùng, liên túc nhăm nhe đến tính mạng của tiểu Bạch.

Tiểu Bạch bị mắc kẹt trong không gian kia, đột nhiên ngửa cổ lên trời gầm thét. Đúng lúc này, trong đôi mắt nó phát ra luồng sáng chói mắt.

Trên trán của nó dần hiện ra một ấn ký rực rỡ, càng ngày càng tỏa sáng. Bộ lông dính máu của nó khiến lòng người run sợ, bởi vì nó vốn là một bộ lông màu trắng vậy mà giờ lại bị nhuốm màu máu!

Grừ!

Tiểu Bạch gầm lên giận giữ, còn muốn xông thẳng lên trời chiến đấu với Đồng Sơn, trong cơ thể nó bốc lên cỗ khí tức kinh người, vô cùng cuồng bạo.

Ầm ầm.

Sức mạnh rung động không ngừng khiến tất cả mọi người đều sững sờ, mở to mắt nhìn. Tiểu Bạch vốn đang gặp nguy hiểm nay lại bất ngờ đột phá.

Đúng vậy, nó đã đột phá đến tu vi Thần Anh đỉnh phong, chỉ còn cách Tiên Nhân một bước nữa!

“Hừ, dù cho ngươi có hóa thành tiên thì cũng phải chịu chết!”

Đồng Sơn cười lạnh, lòng bàn tay ép xuống. Một cỗ khí tức vô song bay vút lên trời, điên cuồng đè nén tiểu Bạch.

Lúc này đây, Thanh Y đứng ngay trước mặt tiểu Bạch, giang hai tay ra: “Đồng Sơn! Nếu ngươi dám động đến một cọng lông của nó, ta sẽ không tha cho ngươi!”

Đồng Sơn hít một hơi thật sâu. Con nhỏ này rất lợi hại, lai lịch quá lớn, dù là hắn cũng không thể đắc tội.

Nhưng cùng lúc đó, Đạo Ngưu ở một bên đã lau đi vết máu ở khóe miệng: “Thanh Y muội muội, muội thật là lộng ngôn. Đồng trưởng lão là trưởng lão của Chấp Pháp Điện ta, cũng không phải trưởng lão của Sâm La Thành các người!”

Nghe đến nó, Đồng Sơn vui mừng khôn xiết. Đã có thiếu chủ đứng ra hậu thuẫn, hắn còn sợ cái gì nữa.

Ầm ầm.

Lòng bàn tay to lớn điên cuồng đập về phía tiểu Bạch khiến không gian xung quanh sụp đổ!

“Đồng Sơn! Ngươi dám!”

Thanh Y tức giận hét lên. Còn Đồng Sơn thì nở nụ cười chế nhạo: “Thanh Y đại tiểu thư, người yên tâm, ti chức sẽ không đả thương người. Nhưng nếu ta ra tay với con nghiệt súc gây náo loạn Đồng phủ của ta thì thành chủ Sâm La Thành cũng sẽ không nói gì cả!”

Lời còn chưa dứt, một bóng người đã điên cuồng vọt lên không trung.

Bùm!

Sức mạnh đáng sợ trực tiếp khiến không trung nổ tung.

Giống như một quả bom phát nổ.

Ngay sau đó, một đống máu cũng phát nổ giữa không trung khiến cho tất cả đều hoảng hốt. Đây là ai vậy?

Nét mặt của tiểu Bạch và Thanh Y thay đổi rõ rệt, bởi vì bọn họ thấy rõ, giữa không trung, người nhận thay một chưởng cho tiểu Bạch chính là Diệp Lăng!

Vù.

Thân thể Diệp Lăng rơi xuống mặt đất, toàn thân máu me loang lổ, trông rất đáng sợ.

Thanh Y lao tới, ôm chặt lấy Diệp Lăng đang hấp hối trên mặt đất. Lúc này, sắc mặt Diệp Lăng tái nhợt dọa người. Hơn nữa cô còn có thể cảm giác được, sinh khí trong cơ thể hắn gần như không còn nữa.

“Diệp Lăng! Diệp Lăng! Anh đừng làm em sợ, anh bị làm vậy? Diệp Lăng!”

Thanh Y điên cuồng hét lên, nước mắt trực chờ bay ra ngoài. Tiểu Bạch cũng xông tới, thân thể to lớn cọ xát vào thân thể của Diệp Lăng.

“Diệp Lăng! Tại sao ngươi lại đỡ cho ta? Tại sao?”

Hai mắt tiểu Bạch cũng trợn trừng lên. Lần đầu tiên trong đời nó có cảm giác này, cảm giác như tâm can bị ai đó xé toạc!

Diệp Lăng không phải Diệp Lăng trước đây, hắn đã bị phế bỏ rồi, đây là điều mà tiểu Bạch rất hiểu rõ. Một chưởng mà Diệp Lăng vừa nhận thay nó có lẽ cũng khiến hắn thập tử nhất sinh.

“Ta thay huynh đệ của mình đỡ một chưởng cũng là chuyện bình thường thôi!”

“Hơn nữa, ta sợ ngươi không đỡ được chưởng kia. Bản thân ta không biết khi nào sẽ chết, có thể giúp ngươi ngăn được chưởng này cũng thật đáng giá.”

Diệp Lăng yếu ớt nói, cảm giác như lục phủ ngũ tạng đã bị đánh nát. Đừng nói đến hiện tại, dù là trước kia hắn cũng không chống lại được.

Khoảng cách giữa tiên nhân và phàm nhân cũng không phải là thứ mà bất cứ thủ đoạn hay phép thần thông nào có thể bù đắp được!

“Anh!”

Đúng lúc này, một cô bé với đôi mắt hoảng hốt chạy xuống, cơ thể cảm giác như có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.

Đó chính là tiểu Nha, cô bé bị âm binh bắt đi.

“Khụ khụ, Thanh Y, nó chính là tiểu Nha. Em thấy không, anh đoán không sai, tên Đồng Phi này đã mua linh hồn để tu luyện!”

Diệp Lăng nói xong, phun ra một ngụm máu, mí mắt trắng bệch, suýt nữa ngất đi.

Thanh Y hít sâu một hơi, lập tức ngẩng đầu: “Đồng Sơn! Ta muốn ngươi chết!”

Grừ!

Giọng nói gây tê liệt xương cốt khiến Đồng Sơn lơ lửng trên không trung cũng bị dọa sợ. Không ngờ hắn lại bị một tiểu nha đầu dọa sợ đến vậy?

Đừng nói là hắn, đến cả những người khác cũng phải khiếp sợ trước Thanh Y. Chẳng lẽ con nha đầu này muốn gọi cha của nó ra ngoài?

Bình Luận (0)
Comment