Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 746 - Chương 746: Uy Hiếp.

Chương 746: Uy hiếp.

Trong mắt tất cả mọi người thì người duy nhất có thể lay chuyển được Đồng Sơn chỉ có Sâm La Vương.

Nhưng mà Sâm La Vương nhất định sẽ không vì chuyện này mà ra tay giết Đồng Sơn. Chưa kể, đằng sau Đồng Sơn còn có điện chủ của Chấp Pháp Điện chống lưng.

Đao Ngưu cười khẩy khi nghe thấy những lời nói của Thanh Y: “Hừ, Thanh Y, muội cho rằng bá phụ sẽ giết Đồng trưởng lão sao? Thật buồn cười, nữ nhân đúng là một đám tóc dài mà não ngắn.”

“Đồng trưởng lão, ông cứ yên tâm đi. Ông là trưởng lão của Chấp Pháp Điện ta, bất kì kẻ nào dám động đến ông đều phải thông qua phụ thân ta trước đã!”

Diệp Lăng ho dữ dội trong vòng tay của Thanh Y, cảm giác xương toàn thân như vỡ vụn: “Các ngươi đúng là một đám rác rưởi. Đồng Phi mua linh hồn để tu luyện, âm binh tự mình lấy đi linh hồn của người chưa chết trên dương gian. Việc các ngươi làm là trái với thiên đạo!”

Nghe Diệp Lăng nói vậy, Đồng Phi chợt sốt sắng, hắn kiên quyết phủ nhận tội danh này: “Không! Ngươi vu oan cho ta, ta không hề mua linh hồn để tu luyện!”

“Phụ thân của ta là trưởng lão của Chấp Pháp Điện, sao ta có thể cố tình vi phạm luật lệ được chứ? Ngươi là kẻ vu khống!”

Đồng Phi hét lên. Còn Đồng Sơn đang lơ lửng trên trời đột nhiên hạ thấp thân thể xuống, nhìn Diệp Lăng cười khẩy: “Ôi, cái tên này, thực lực thì chẳng ra sao, vậy mà mồm mép vẫn còn lưu loát gớm. Nhận một chưởng kia mà vẫn không chết, có phải ngươi nóng lòng muốn chết lắm rồi không?”

“Đồng Sơn! Vậy ngươi nói cho ta biết, tại sao linh hồn của em họ ta lại xuất hiện trong phủ của con trai ngươi?”

Diệp Lăng lạnh lùng hét lên, đồng thời phun ra một ngụm máu khiến Thanh Y xót thương. Cô đã sống ở nhà Diệp Lăng gần một năm, nếu nói không có chút tình cảm nào thì thật sự là nói dối.

Bây giờ, Diệp Lăng còn suýt chút nữa chết trước mặt cô. Cô không biết phải đối mặt với Trầm Nguyệt Tâm và những người phụ nữ khác như thế nào, cũng không biết phải giải thích với họ ra sao.

Đồng Sơn nghe Diệp Lăng nói vậy, đột nhiên không biết trả lời thế nào. Giống như dù nói thế nào thì cũng có gì đó không ổn.

Đồng Phi cũng ngẩn ra. Đúng rồi, làm sao có thể giải thích được vấn đề này? Cho dù âm binh bắt nhầm thì cũng không thể xuất hiện ở đây, hiện giờ chỉ còn một lời giải thích thỏa đáng chính là cố ý đưa tới đây.

“Hừ, làm sao mà ta biết được. Những…những tên âm binh kia bắt nhầm hồn phách của người ta nên mới tìm bản công tử hỏi cách đưa hồn phách trở về.”

Đồng Phi đảo mắt nhìn quanh, rồi lập tức vỗ đùi nói. Chỉ có điều, hắn không nhìn thấy được, Đạo Ngưu giống như nghĩ ra điều gì đột nhiên lại kỳ quái nhìn hắn.

Có điều, Đồng Phi không hề phát hiện ra chuyện này, hắn vẫn đang thầm tự hào về trí thông minh của mình.

“Được lắm! Đám âm binh đội ba kia, các ngươi có biết đây chính là tội chết hay không?”

“Ta hỏi các ngươi, có phải các ngươi cố ý làm vậy đúng không?”

Diệp Lăng đột nhiên quát lên, lại phun ra một ngụm máu tươi, hơi thở ngày càng gấp gáp, gần như không nói nên lời. Thanh Y sắp ngã quỵ xuống, chỉ có thể ôm Diệp Lăng, âm thầm nhỏ nước mắt.

Lần này, đến lượt đám âm binh kia ngẩn người. Khốn khiếp! Nếu bị gắn tội này lên người thì chắc chắn sẽ bị đẩy xuống mười tám tầng Địa Ngục.

“Không, không! Chuyện này không liên quan gì đến bọn tôi, bọn tôi chỉ nghe theo…”

Một âm binh chuẩn bị nói ra thì Đồng Phi ở bên cạnh tức giận khẽ nói: “Nếu các ngươi dám nói ra thì chắc chắn sẽ không sống được!”

Mấy tên âm binh lập tức ngây người. Bọn chúng nên làm cái gì đây? Tiến một bước, lùi một bước cũng phải chịu tử tội.

Bọn chúng cũng không phải là Đồng Phi, phía sau còn có phụ thân là trưởng lão chống lưng. Bọn chúng chỉ là đám quỷ ở dưới đáy xã hội, hai thế lực lớn đối đầu với nhau, nếu bọn chúng dám cử động thì chắc chắn hậu quả sẽ là thịt nát xương tan.

Diệp Lăng vỗ vào người Thanh Y, Thanh Y thông minh, lập tức hiểu được Diệp Lăng có ý gì.

“Đội ba Chấp Pháp! Ta có lời cuối muốn hỏi các ngươi, nếu các ngươi thành thật khai báo, dù thế nào ta cũng đảm bảo miễn cho các ngươi tội chết. Đây là lời hứa của chính Thanh Y ta!”

“Ngược lại, nếu các ngươi dám nói dối, Thanh Y ta thề, không chỉ các ngươi chết, mà còn liên lụy đến những người thân trên nhân gian kia!”

Mấy tên âm binh của đội ba Chấp Pháp đều lùi lại mấy bước, trái tim như bị chiếc búa hàng tạ đập vào liên hồi.

Bọn chúng há miệng nhưng cũng không nói ra được gì, chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh trườn thẳng lên đỉnh đầu.

Lúc này, Đồng Phi vội hét: “Đúng, đúng, ta cũng có ý như vậy. Ta hứa, ta hứa!”

Những lời nói của Thanh Y khiến cho mọi người cảm thấy như thể họ đang tiến vào trong một hang động băng giá, trong khi đó, những lời của Đồng Phi lại khiến bọn họ cảm thấy đây như một trò đùa.

Không hề có chút uy hiếp nào.

“Câm miệng! Đồng Phi, việc ngươi sống hay chết còn do hai bên quyết định. Ngươi đừng có ở đó mà ồn ào!”

Thanh Y lập tức hét lên, giọng nói tràn đầy uy nghiêm. Đạo Ngưu lần này cũng không lên tiếng chống lại Thanh Y nữa, mà hắn im lặng nhìn xem, rốt cuộc là Thanh Y sai, hay là hắn sai.

Thanh Y hiện tại giống như một nữ vương, thể hiện ra sức mạnh và uy quyền của mình khiến cho năm tên âm binh đều tái mét mặt mũi.

Đồng Sơn hít một hơi thật sâu: “Các ngươi nói cho hẳn hoi, nếu dám nói sai một chữ, kết cục sẽ là cái chết!”

Lại bị một vị bá chủ nữa uy hiếp. Thanh Y ngẩng đầu lên, chỉ vào Đồng Sơn hét to: “Lão bất tử nhà ngươi, ở đây không đến lượt ngươi xen mồm vào. Nếu ngươi dám ra tay thì cứ việc giết ta, còn không thì mau ngậm miệng lại!”

Đồng Sơn nghe vậy, gương mặt lập tức cứng ngắc. Hắn là một Quỷ Tiên, vậy mà lại bị một con nha đầu lừa đảo Kim Đan kỳ này chỉ thẳng vào mũi mắng mỏ, khiến hắn suýt chút nữa không bình tĩnh nổi.

Thế nhưng hắn vẫn không dám ra tay, nếu hắn ra tay, kết cục vẫn là hắn chết. Nếu Sâm La Vương muốn giết hắn, hắn cũng không có cách nào để phản kháng.

Đừng nói là điện chủ của Chấp Pháp Điện, dù cho là Địa Tạng Bồ Tát xuất hiện cũng không thể bảo vệ được hắn.

“Nói! Đây là cơ hội cuối cùng của ngươi. Nếu không, ta sẽ gọi phụ thân của ta đến đây tiêu diệt các ngươi!”

Thanh Y hùng hổ dọa nạt. Năm tên âm binh nhìn Thanh Y, rồi lại quay sang nhìn Đồng Phi, đang mang trên mình vẻ mặt dữ tợn.

Suy nghĩ của bọn chúng không ngừng đấu tranh, không biết phải lựa chọn như nào. Con đường nào cũng dẫn tới Địa Ngục!

Quan trọng hơn là Thanh Y còn uy hiếp cả người nhà của bọn chúng, dồn bọn chúng vào đường cùng. Dù bọn chúng có chết cũng không thể liên lụy đến người thân được.

Thêm cả, năm người bọn chúng mới chết được năm trăm năm. Ở trên thế tục, còn có rất nhiều thân nhân!

Năm người nhìn nhau, hít một hơi thật sâu. Ánh mắt trao đổi cùng đưa ra sự lựa chọn cuối cùng.

“Chúng tôi quyết định sẽ nói ra sự thật!”

Đội trưởng âm binh hít một hơi thật sâu, nói với giọng điệu bình thản.

Đồng Phi thì luống cuống, vội vàng xua tay: “Không! Đừng nghe lời bọn chúng nói bậy! Bọn chúng nói dối đấy, các ngươi không nên tin!”

“Có vẻ như bọn chúng còn chưa nói ra gì cả.”

Lúc này, Đạo Ngưu đứng dậy. Giọng nói của hắn dần trở nên lạnh lùng.

Bình Luận (0)
Comment