Đồng Sơn nghe thấy Đạo Ngưu nói vậy, lập tức cảm thấy có gì đó không ổn. Giống như Đạo Ngưu đã nhìn thấu hết tất cả mọi chuyện.
Thanh Y cười khẩy: “Haha, Đồng Phi, ngươi không nghĩ hành động của mình quá ngây thơ sao?”
Dứt lời, cô vẫy tay ra hiệu cho mấy người kia nói tiếp, đội trưởng âm binh cắn răng nghiến lợi: “Tất cả mọi thứ đều là quyết định của trưởng lão Đồng Sơn và công tử Đồng Phi!”
“Lúc trước, trưởng lão Đồng Sơn đã nói với chúng tôi, bảo rằng khi chúng tôi ra ngoài bắt linh hồn của người chết thì thuận tiện lấy luôn linh hồn của người bình thường khác.”
“Bởi vì thiên phú của công tử Đồng Phi, cũng là con của ông ấy quá kém, cần phải thôn phệ linh hồn để tu luyện.”
“Mà linh hồn của người bình thường có sức sống và sức mạnh mãnh liệt, cho nên đó chính là phương pháp tu luyện tốt nhất. Hơn nữa, trưởng lão Đồng Sơn cũng đã hứa với bọn tôi, dù xảy ra bất cứ chuyện gì cũng sẽ giúp chúng tôi giải quyết việc đó.”
“Năm người chúng ta bị ma xui quỷ khiến thế nào mà lại đồng ý với Đồng trưởng lão, hơn nữa còn ba lần bảy lượt mang đến cho công tử Đồng Phi linh hồn để hắn tu luyện.”
“Mà mỗi khi bắt được linh hồn về chúng tôi lại được thưởng mười tinh thạch. Chúng tôi đã thu hoạch được ba trăm năm mươi khối tinh thạch.”
“Lần này chúng tôi bắt linh hồn của cô bé kia đi là bởi vì linh hồn của cô bé đó mạnh mẽ hơn người thường rất nhiều.”
“Chúng tôi đã bị ám ảnh quá nhiều rồi nên chết đi cũng không có gì hối tiếc. Chúng tôi đã học thuộc hết các quy tắc của Địa Phủ nhưng tất cả mọi thứ cũng là vì lòng tham mà ra!”
Năm âm binh trực tiếp quỳ xuống đất, sống không luyến tiếc, bọn họ không dám yêu cầu được sống. Dù cho Thanh Y đã hứa với bọn họ, bọn họ cũng không dám suy nghĩ đến.
Nghe thấy những lời này, Diệp Lăng đang nằm trong lòng Thanh Y cười to: “Haha! Thật sự là quá buồn cười, đúng là một đám vừa ăn cướp vừa la làng. Đường đường là trưởng lão của Chấp Pháp Điện, vậy mà lại phạm phải điều ngu xuẩn này!”
“Khốn khiếp! Lão già khốn khiếp kia! Chỉ vì đứa con khốn khiếp của ngươi mà những người bình thường mất hết hạnh phúc, đánh mất cả đời!”
“Các ngươi là cái thá gì? Đúng là một đám rác rưởi!”
Diệp Lăng chửi ầm lên. Dù bản thân trọng thương, hắn vẫn cảm thấy thật sung sướng.
Sắc mặt Đồng Phi đột nhiên thay đổi. Vậy là xong, không chỉ hắn mà còn liên lụy đến cả cha hắn nữa!
“Không! Không phải như vậy. Cha, cứu con! Cha là trưởng lão của Chấp Pháp Điện, chắc chắn sẽ không có chuyện gì đâu, điện chủ nhất định sẽ bảo vệ cho cha. Mau cứu con!”
“Đám người bình thường kia làm sao có thể so sánh được với ta! Ta là một người tôn quý đến nhường nào. Bọn chúng chỉ là một đám sâu bọ mà thôi!”
“Có thể trở thành năng lượng tu luyện cho ta chính là vinh hạnh của bọn chúng. Các ngươi dựa vào cái gì mà bắt ta!”
Đồng Phi hét lên. Sắc mặt Đồng Sơn thì không ngừng thay đổi. Đạo Ngưu đi đến bên cạnh Thanh Y, hít một hơi thật sâu rồi cúi đầu.
“Xin lỗi, hóa ra là ta sai rồi.”
Dứt lời, Đạo Ngưu quay người về phía Đồng Sơn: “Ta nghĩ Đồng trưởng lão nên cho ta một lời giải thích. Hay nói cách khác là cho Chấp Pháp Điện một lời giải thích!”
Dứt lời, Đồng Sơn cười lớn, đến mức chảy cả nước mắt. Thật khó hiểu, hắn điên rồi sao?
“Giải thích? Giải thích cái gì? Chẳng lẽ năm tên kia giải thích còn chưa đủ sao? Còn muốn ta giải thích gì nữa.”
“Lời giải thích này hoàn hảo làm sao. Ta vì sự nghiệp tu luyện của nhi tử mà hao tâm tổn trí thì có cái gì sai? Ta thấy chuyện này hoàn toàn bình thường.”
“Điện chủ không phải cũng rất quan tâm đến việc tu luyện của ngươi sao, chẳng phải đó là chuyện rất bình thường ư? Còn Thanh Y nữa, chẳng lẽ Sâm La Vương không hề quan tâm đến việc tu luyện của ngươi?”
“Đây chỉ là tình yêu mà một người cha dành cho con của mình thôi mà. Ta đâu có lỗi gì chứ.”
Nghe Đồng Sơn nói vậy, Đạo Ngưu lập tức nói: “Đồng trưởng lão! Ngươi thật điên rồ! Phụ thân ta và thành chủ Đại Điện Chủ đã tuyên bố rằng sau này không bao giờ được phép bắt linh hồn nữa!”
“Ngươi là trưởng lão của Chấp Pháp Điện, nên ngươi hiểu rõ hơn bất cứ kẻ nào. Việc này là trái với thiên đạo, ngươi muốn chết sao?”
Thanh Y cười khẩy. Nếu như không có gì ngoài ý muốn, tên này nhất định sẽ chết.
Sai rồi!
Cho dù có gì ngoài ý muốn xảy ra, hắn cũng phải chết!
Đúng lúc này, cổ của Đồng Sơn khẽ rung lên, trong ánh mắt hiện lên vẻ khát máu.
Diệp Lăng đang nằm trong vòng tay của Thanh Y đột nhiên giật mình, có linh cảm không tốt. Tên này hình như chuẩn bị động thủ, một khi động thủ, sẽ tung ra một đòn tàn khốc!
Nên nhớ hắn chính là Quỷ Tiên, còn là Quỷ Tiên cấp bậc Thiên Tiên.
Trong khi đó bây giờ ở đây cũng chỉ là một đám Độ Kiếp Kỳ mà thôi.
“Haha, haha! Thật là buồn cười. Một lũ rác rưởi còn chưa được thành tiên mà cũng dám lớn tiếng với ta?”
“Một đám phế vật chỉ biết bám đuôi phụ thân, chẳng lẽ không biết thế nào là sự tôn kính tối thiểu với bậc tiên nhân hay sao?”
Nói xong, Đồng Sơn vung chân. Chỉ trong chốc lát, hết thảy mọi người, bao gồm cả tiểu Bạch đều cảm thấy hô hấp không thông, thậm chí là khó khăn.
“Đồng Sơn! Ngươi muốn làm gì?”
Đạo Ngưu đột nhiên hét lên, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin. Tên khốn kiếp này! Chẳng lẽ lại lên cơn điên rồi? Đến cả con trai duy nhất của điện chủ mà hắn cũng muốn giết.
“Ta muốn làm gì ư? Haha, hiện tại điện chủ đang bế quan, nếu tất cả các ngươi chết thì có làm sao chứ?”
“Giết xong các ngươi, ta sẽ dùng tiên lực để che phủ toàn bộ thiên đạo, để người khác không biết các ngươi đã chết như thế nào.”
“Tiếp theo thì giá họa cho một tên đại ma đầu nào đó. Các ngươi nói xem, ta có thể bị trừng phạt hay không?”
“À, mà trừng phạt thì cứ trừng phạt thôi. Ai dám nói ta không trung thành. Các ngươi thấy đúng không?”
“Công tử Đạo Ngưu, đại tiểu thư Thanh Y, các ngươi thử nghĩ xem phụ thân các ngươi liệu có khóc ròng ròng hay không? Haha!”
Nói xong, Đồng Sơn điên cuồng hét lên, trong đôi mắt lộ ra màu đỏ tươi đáng sợ.
Bịch!
Hắn tung ra một trưởng, lòng bàn tay đáng sợ xuất hiện giữa không trung, tản ra khí tức đáng sợ cũng với khí tức hủy diệt.
“Một chưởng này của ta tên là Đoạt Mệnh. Chỉ là không biết cái mạng rác rưởi của các ngươi có bị ta đoạt đi không? Haha!”
Đồng Sơn cười lên như điên, lòng bàn tay ép xuống. Bàn tay đáng sợ kia ầm ầm hạ xuống, đi đến đâu cũng khiến không gian sụp đổ, một luồng khí tức đen kịt tỏa ra xung quanh.
Tất cả mọi người mở to mắt nhìn, Thanh Y điên cuồng truyền âm cho cha mình, nói cho ông ấy biết Đồng Sơn là kẻ sát nhân!
Đồng Sơn hung dữ gầm lên, rồi cười haha: “Đám tiểu thư, công tử vô dụng các ngươi, mau chết hết đi!”
“Tất cả những kẻ động vào cha con Đồng gia ta thì đều phải chết. Haha!”
Điên rồi, cả hai cha con bọn chúng đều điên rồi. Đây không phải là bị ép mà chính là bọn chúng tự chuốc lấy.
Bàn tay ầm ầm đập xuống, tất cả mọi người bao gồm cả Diệp Lăng đều cảm thấy cái chết như sắp sửa ập đến, không còn chút hi vọng sống sót nào!
Đúng lúc này, tiểu Bạch cả người đầy máu đột nhiên ngửa mặt lên trời, tứ chi đạp mạnh, khí tức tăng vọt!