Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 772 - Chương 772: Trận Chiến Của Các Vị Thần.

Chương 772: Trận chiến của các vị thần.

Nguyên Vô Pháp vô cùng tức giận khi phải chứng kiến Huyền Thiên Cung đối mặt với những tai họa kinh khủng trước mắt. Bởi vì dù sao nó cũng là một trong hai thế lực lớn nhất thế giới, một vị vua không ngai của phương Đông.

Trong cung chỉ có một vị lão tổ sống mấy ngàn năm và một vị tiên nhân tàn phế, đã vậy bây giờ còn bị trọng thương, thậm chí còn có khả năng tử vong. Nếu ngài ấy chết đi, Huyền Thiên Cung chắc chắn sẽ phải chịu cảnh đổ máu liên tiếp.

Quan trọng hơn, việc cung chủ Huyền Thiên Cung chết ở Chúng Thần Điện cũng khiến cho người của Huyền Thiên Cung tràn đầy căm phẫn.

“Cung chủ liều mạng với bọn chúng khiến Chúng Thần Điện bị tổn thất nặng, chúng ta chưa chắc đã thua!”

“Đúng vậy, nhất định phải báo mối thù này. Nếu không chúng ta sẽ không còn mặt mũi nào nữa!”

Bên trong đại điện, mười bá chủ Thần Anh đỉnh phong điên cuồng gào thét, hận đến mức nghiến răng kèn kẹt, thậm chí còn ước rằng ngay lúc này đây có thể tấn công thẳng đến Chúng Thần Điện, huyết tẩy Chúng Thần Sơn!

Nguyên Vô Pháp hít một hơi thật sâu, lắc đầu: “Hiện tại không phải thời điểm để chúng ta liều mạng. Lúc trở về, lão tổ đã nói, Chúng Thần Điện còn có tam đại thần linh tàn phế, tuy ngài ấy đã liều chết giết được một tên nhưng vẫn còn hai tên nữa.”

“Mấy tháng trước, Diệp Lăng đã bị phế trong tay tên đó, hơn nữa còn bị yểm Diệt Tiên Chỉ vào người, rơi vào tình trạng không cách cứu chữa.”

“Ta quyết định sẽ bế quan tu hành, tranh thủ thời gian để đột phá. Một khi ta có thể đột phá thì hai đại thần linh tàn phế kia chẳng là cái gì và chúng ta sẽ một bước thành công!”

“Chờ đến lúc ta xuất quan, chúng ta sẽ trả mối thù máu này!”

Nguyên Vô Pháp nghiến răng nói. Mọi người khẽ gật đầu. Mặc dù hai đại thần linh kia đã tàn phế, nhưng vẫn là hai nhân vật đáng gớm.

“Trong lúc này, các ngươi hãy đóng chặt sơn môn, quan bế hết đường đi ở Tam Thập Lục Động Thiên, sau đó mở hộ sơn đại trận, nhất định phải cực kì kín kẽ!”

Nguyên Vô Pháp liên tục dặn dò, tất cả mọi người gật đầu. Thế nhưng đúng lúc này, khắp thiên địa vang lên một chấn động cực lớn khiến cho mọi người kinh hồn bạt vía.

“Không ổn!”

Nguyên Vô Pháp vừa dứt lời, có một cường giả Thần Anh sơ kỳ ở bên ngoài chạy vào, vẻ mặt hoảng hốt: “Cung chủ, không xong rồi! Người của Chúng Thần Điện đã đánh tới!”

Nghe đến đó, tất cả mọi người lập tức sững sờ. Nguyên Vô Pháp cắn răng. Hiện tại, hắn đã là cung chủ của Huyền Thiên Cung, mang trong mình nghĩa vụ phải bảo vệ nơi này.

“Nếu đã vậy thì chỉ còn cách phản công thôi, giờ không còn đường lùi nữa rồi. Huyền Thiên Cung ta trước giờ không sợ ai hết!”

“Hãy nghe hiệu lệnh của ta tập hợp hết tất cả binh lính trong Tam Thập Lục Động Thiên, tất cả tu luyện giả trên cấp bậc Độ Kiếp Kỳ!”

Một luồng khí chiến đấu nóng bỏng nhanh như chớp tràn ngập khắp không trung, ầm ầm ù ù, đáng sợ vô cùng. Huyền Thiên Cung và Tam Thập Lục Động Thiên ngưng tụ chiến lực như một thanh kiếm sắc đâm thủng trời xanh.

Trước Huyền Thiên Cung và Tam Thập Lục Động Thiên là nhung nhúc các cường giả đứng thẳng người, cầm đầu là Nguyên Vô Pháp và một cường giả bán tiên.

Sau lưng, từ Thần Anh đỉnh phong đến Độ Kiếp sơ kì trải dài khắp đất trời, trên tay cầm Linh khí, linh lực từ trong cơ thể bộc phát, chấn động toàn bộ thế giới.

Vù.

Một cơn gió lạnh thổi đến. Cách đó không xa, có một đám người cuồn cuộn như mây đen xông tới đây, sức mạnh vô cùng đáng gờm nhưng số lượng thì ít hơn Huyền Thiên Cung rất nhiều.

Bởi vì Huyền Thiên Cung tác chiến trên chính vùng đất của mình cho nên ưu thế vượt trội hơn hẳn. Nếu như không có hai đại thần linh kia đứng sau thì Nguyên Vô Pháp đã cho cường giả xông lên tấn công rồi.

Về lực lượng nội bộ, Huyền Thiên Cung hoàn toàn lấn át Chúng Thần Điện.

“Huyền Thiên Cung, hôm nay bổn điện chủ sẽ san bằng nơi đây. Nếu thức thời thì hãy mau đầu hàng, nếu không bọn ta sẽ tiêu diệt sạch, không chừa một ai!”

Người đang nói không ai khác chính là điện chủ của Chúng Thần Điện. Đứng bên cạnh hắn là hai người đứng sừng sững hiên ngang, dáng người gầy gò, một người mặt mũi tái mét như úp một cái nồi lên mặt.

Một người mặt mũi tái nhợt, không có một tia máu nào nhưng trong mắt lại nồng nặc sát khí.

Thế nhưng cả hai người này đều tản ra một nguồn sức mạnh vô cùng đáng sợ, thứ sức mạnh có thể kinh thiên động địa.

Nguyên Vô Pháp nhìn ba cường giả đối diện và cường giả Chúng Thần Điện ở đằng sau cười lạnh, trong tay bỗng nhiên xuất hiện một thanh trưởng kiếm. Trường kiếm khát máu, tỏa ra sát khí lạnh như băng.

“Lãnh huynh, hôm nay ta và huynh lại được kề vai chiến đấu!”

Nguyên Vô Pháp nói với một nam tử lạnh lùng đứng kế bên.

Nam tử cầm đao trong tay, sống đao rất rộng, phía trên còn có đao ý mênh mong, hỗn độn. Hắn chính là một trong tam đại cường giả mạnh nhất.

Vào một ngàn năm trước, người đứng bên cạnh Nguyên Vô Pháp lúc này được xưng là Đao Kiếm Song Tuyệt. Hơn nữa, Nguyên Vô Pháp hiểu rất rõ, tu vi của người này đã sắp đuổi kịp cung chủ, có điều hắn một lòng hướng đạo, ngoài trừ võ đạo ra thì không để ý bất cứ thứ gì.

“Giết cũng được. Chỉ là một đám côn đồ mà thôi, có tài đức gì mà đòi đặt chân vào vùng đất Thần Châu này chứ.”

Vị Lãnh huynh cầm đao kia gật đầu, Nguyên Vô Pháp lập tức hừng hực khí thế, giơ trường kiếm trong tay lên chỉ: “Kiếm chỉ Tây Nam, chiến không ngừng. Chiến! Chiến! Chiến!”

Đại quân của Huyền Thiên Cung lập tức di chuyển. Vào khoảnh khắc đó, linh lực đáng sợ bùng nổ, đất trời xảy ra dị tượng.

Một luồng sét kinh hoàng rạch ngang bầu trời, phát ra ánh sáng vô cùng chói mắt. Mưa to gió lớn xuất hiện, giống như ông trời đang cảm thấy xót thương cho trận chiến chết chóc sắp tới.

Điện chủ Chúng Thần Điện cười dữ tợn: “Hôm nay ta sẽ huyết tẩy Huyền Thiên Cung, tiêu diệt Huyền Thiên Cung. Và sau đó, Chúng Thần Điện ta sẽ trở thành chúa tể của thế giới này!”

Cường giả Chúng Thần Điện gào thét vang trời, điên cuồng tấn công về phía Huyền Thiên Cung.

“Nguyên Vô Pháp, nộp mạng đi!”

Điện chủ Chúng Thần Điện gào thét như điên, thần trượng trong tay chợt vung lên, một luồng khí tức đang sợ lập tức bủa vây ra khắp thiên địa.

Lưỡi đao sắc lạnh của Lãnh Phong hướng lên bầu trời, sau đó chém ngang thân thể điện chủ Chúng Thần Điện. Đao quang tan tác như cuồng lôi, làm nổ tung không gian, thậm chí cũng kéo theo sấm sét ở trên bầu trời.

“Lão tạp mao, chết đi!”

Lãnh Phong hét lên, điện chủ Chúng Thần Điện vô cùng kinh hãi. Thần trượng và trường đao đối đầu với nhau.

Chỉ chốc lát sau, một tiếng nổ ầm ầm vang lên, hai người lui về phía sau. Vẻ mặt Lãnh Phong bình tĩnh, còn điện chủ Chúng Thần Điện thì mặt mũi tái nhợt, khí huyết trong người đảo lộn.

Nguyên Vô Pháp điên cuồng chém giết Chúng Thần Điện như chốn không người, tay nâng kiếm rơi, kiếm khí trùng thiên, bỗng nhiên càn quét cả một vùng.

Hai thế lực lớn chiến đấu với nhau, chỉ trong một lúc đã có vô số cường giả tử trận. Đây có thể được coi là trận chiến của các vị thần ở trên địa cầu.

Ở chỗ giao nhau giữa Võ giới và Tam Thập Lục Động Thiên, có một bóng người lặng lẽ xuất hiện. Vẻ mặt hốt hoảng khi nhín thấy thi thể khắp nơi cùng mùi máu tanh nồng nặc.

“Không ổn, ta tới chậm rồi!”

Vù.

Thân ảnh như cầu vồng, xuyên qua thế giới, tấn công về phương xa.

Bình Luận (0)
Comment