Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 787 - Chương 787: Lời Thỉnh Cầu Của Bồ Tát.

Chương 787: Lời thỉnh cầu của Bồ Tát.

Trà Cửu U, một cái tên nghe rất bình thường nhưng lại là thứ trà nổi tiếng khắp thế giới.

Trong trà Cửu U ẩn chứa sức mạnh Cửu U nồng đậm. Đối với một cường giả bình thường, hoàn toàn không có chút ích lợi gì, thậm chí nếu không khống chế được sức mạnh trong trà Cửu U thì rất có thể sẽ bị rối tung kinh mạch.

Thế nhưng đối với người của Địa Phủ hay cường giả tu luyện sức mạnh Cửu U thì nó lại là một bảo vật tối thượng, trong đó không chỉ ẩn chứa sức mạnh Cửu U mà còn chứa đựng sức mạnh của thiên đạo và cả tiên khí.

Chỉ riêng mùi trà thôi cũng làm cho thần đài của Diệp Lăng muốn đột phá. Nhưng nếu đột phá lúc này, mặc dù Địa Cầu vẫn chưa cho phép hắn tiến vào nhưng tất cả mọi thứ cũng sẽ thay đổi.

Nếu hắn thật sự đột phá thành tiên nhân thì chỉ cần một động tác nhỏ của hắn thôi cũng sẽ khiến cho thiên địa xảy ra dị tượng, hắn sẽ không thể sống bình thường trên Địa Cầu được.

“Cửu Kiếp đạo hữu quả là có đôi mắt tinh tường. Đây là trà Cửu U, phải một vạn năm ta mới hái được ngần này. Nếu như không phải mời đạo hữu thì ta cũng không nỡ lấy ra.”

Địa Tạng Vương mỉm cười. Diệp Lăng vui sướng trong lòng, nâng trà Cửu U lên, nhấp một miếng nhỏ, cảm giác giống như nước thánh đang tiến vào trong bụng.

Ngay sau đó, một luồng sức mạnh Cửu U và tiên khí mênh mông tràn ngập bên trong Diệp Lăng.

Quan trọng hơn là trong trà Cửu U còn ẩn chứa sức mạnh khủng khiếp từ thiên đạo. Toàn bộ thân thể Diệp Lăng vô thức phát ra một vòng thần quang bảy màu sáng chói.

Cửu U Đế Công trong thân thể hắn theo bản năng thi triển ra ngoài, đã thăng cấp đến tầng năm, không hề bị gián đoạn.

Bùng!

Bỗng nhiên, có một luồng khí tức đáng sợ ầm ầm sinh ra từ cơ thể Diệp Lăng. Cơ thể hắn lúc này cứ như một vòng xoáy đáng sợ đang mạnh mẽ hút lấy linh lực của toàn bộ thiên địa.

Từng luồng sức mạnh đáng sợ trên thiên địa giống như cầu vồng mạnh mẽ bay vọt đến đạo tràng của Địa Tạng Vương, sau đó bị hút hết vào trong người Diệp Lăng.

Cửu U Đế Công tầng sáu là một ranh giới khác biệt hoàn toàn so với những thứ khác. Một khi bước vào tầng sáu, Cửu U Đế Công mới chính thức lộ diện.

Kiếp trước, do Diệp Lăng tu luyện Cửu U Đế Công quá muộn. Đến khi đạt được tu vi Cửu Kiếp Tiên Đế, vất vả lắm mới đột phá lên được tầng tám.

Dù vậy, hắn vẫn có thể dùng Cửu U Đế Công tầng tám dọn sạch thiên địa, nên có thể hiểu được thứ đó đáng sợ đến mức nào.

Đến tầng sáu, thứ đó có thể trực tiếp hấp thu công kích của người khác, chuyển hóa thành năng lượng của mình. Hơn nữa, đối với những thứ vô cùng nguy hiểm như là chướng khí thì có thể bị thôn phệ hoàn toàn.

Đây chắc chắc là thần thông vô địch thiên hạ. Bởi vì chỉ có duy nhất Diệp Lăng tu luyện nó, sau khi Diệp Lăng học xong thì nó đã bị đốt cháy, không còn tung tích.

Đột phá cảnh giới đã khiến thực lực của Diệp Lăng tăng lên mạnh mẽ. Hơn nữa cũng cảm ngộ được thiên đạo vô hạn.

Lại thêm có Địa Tạng Vương trợ giúp, toàn bộ linh lực trong Địa Phủ và thiên đạo cũng góp phần giúp cho Diệp Lăng. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, hắn gần như thay da đổi thịt.

“Thật sự không thể tưởng tượng nổi. Còn chưa độ tiên kiếp, đạo hữu đã có tu vi Địa Tiên hậu kỳ. Không biết khi vượt qua tiên kiếp thì đáng sợ bao nhiêu.”

Địa Tạng Vương lắc đầu cười nói. Diệp Lăng trước mặt thật vô cùng đáng sợ, phải mất khá nhiều công sức hắn mới nhìn ra được chín đại tiên anh. Bây giờ Diệp Lăng còn có Hồng Trần Tiên, trải qua sinh tử, đạt được biết bao kỳ ngộ.

Hiện tại, Diệp Lăng thậm chí còn mạnh mẽ hơn hẳn những tiểu bối kiệt xuất ở Tiên giới.

“Tất cả đều là nhờ sự giúp đỡ của bồ tát. Đa tạ!”

Diệp Lăng chắp tay nói cảm ơn, sau đó hít sâu một hơi: “Bồ Tát, có phải ngươi cố ý làm điều này?”

Địa Tạng Vương không nói gì, mà chỉ đứng dậy nhìn về thế giới bên kia. Ánh mắt như cầu vồng, cả đất trời cũng không che nổi ánh mắt của hắn.

“Đạo hữu, có biết lúc ta giáng lâm Địa Phủ đã hứa hẹn gì với thiên đạo không?”

Địa Tạng Vương nói. Diệp Lăng gật đầu, ánh mắt tràn đầy kính nể. Địa Ngục bất không, thệ bất thành phật.

Hắn đương nhiên biết đây là câu nói mà Địa Tạng Vương đã giao ước với thiên địa trước khi giáng lâm Địa Phủ.

Bây giờ, Địa Tạng Vương đã là chúa tể một phương. Hơn nữa, tu vi của Địa Tạng Vương cũng đã đến Cửu Kiếp Tiên Đế đỉnh phong, lúc nào cũng có thể bước đến con đường kia.

Nhưng mà đến tận bây giờ, hắn vẫn là Bồ Tát, không phải là phật, chỉ vì lời thề kia.

“Chắc hẳn đạo hữu phải biết trong đó ắt có khổ cực.”

Địa Tạng Vương xoay người, nhìn Diệp Lăng, chậm rãi nói. Diệp Lăng nghiêm túc gật đầu, hắn đương nhiên biết chuyện trong đó rất là phức tạp.

Chỉ cần có người là sẽ có tranh đấu, đây là điều quá dễ hiểu. Ngày xưa Địa Tạng Vương ở Tiên giới Phật giới cũng không thể làm gì khác là giáng lâm xuống Địa Phủ, ưng thuận thiên đạo, mới đoạt được kiếp này.

Mà Bồ Tát ở Phật giới không căn cứ vào tu vi, mà căn cứ vào lĩnh hội thiên đạo.

Phật giới có Tam Tổ. Hiện tại là Như Lai chưởng, trước kia là Di Lặc chưởng, trước đó là Nhiên Đăng chưởng, không hề khoa trương. Như Lai Phật Tổ hiện tại đã gần như một tay bao phủ Phật giới.

Muốn thành Phật mà không được Phật Tổ cho phép thì không thể nào làm được. Đương nhiên, cũng loại trừ tình huống là lập địa thành Phật.

Thế nhưng từ thời thượng cổ đến bây giờ, cũng chỉ có mấy người mới có thể lập địa thành Phật.

“Đạo hữu, ý của ngươi là thánh!”

Diệp Lăng khiếp sợ nói. Vừa rồi nói ra một chữ thánh, Địa Tạng Vương vội vàng xua tay: “Đạo hữu, thiên đạo tuy rộng lớn nhưng cũng không được nói năng xằng bậy.”

Diệp Lăng hít một hơi thật sâu, nội tâm cũng chấn động. Tu vi của Địa Tạng Vương đã đến mức này rồi sao?

“Ta chỉ hi vọng đạo hữu có thể giúp đỡ chút sức mạnh cho ta. Đương nhiên, ta cũng chỉ hi vọng đạo hữu làm theo khả năng của mình, lão hòa thượng không dám hi vọng xa với.”

Địa Tạng Vương nghiêm túc nói. Diệp Lăng suy đi nghĩ lại. Phải nhớ rằng, một bước đó không chỉ là hứa hẹn thôi đâu, một lần bước đí chính là tai họa lớn.

Địa Tạng Vương không dám mở miệng nói, chỉ nhìn Diệp Lăng. Hắn hiểu được quyết định này là không tốt.

“Ta đi đây! Nếu Bồ Tát có gì khó khăn, ta nhất định sẽ đến, dùng hết sức lực của mình giúp đỡ, nhưng ta sẽ không mang theo Cửu Kiếp cương vực. Mong Bồ Tát thứ lỗi.”

Diệp Lăng nói xong, Địa Tạng Vương Bồ Tát gật đầu, mỉm cười: “Đạo hữu có thể giúp đỡ đã là quá tốt rồi. Hòa thượng không dám hi vọng quá nhiều.”

Hai người cứ lời qua tiếng lại, làm yên ổn cơn bạo loạn kinh thiên động địa mấy ngày sau.

Ngay sau đó, con kén trên mặt đất kia đột nhiên di chuyển. Bên trong con kén vốn tràn đầy tử khí âm u, đột nhiên khẽ động, kêu lên răng rắc.

“Đạo hữu, có lẽ đã đến lúc chứng kiến kì tích rồi.”

Đôi mắt Địa Tạng Vương nhắm lại, Diệp Lăng gật đầu. Chung quanh cái kén là linh lực cuồn cuộn, thậm chí không hề yếu hơn lúc tiểu Bạch thành tiên ở Địa Phủ.

Bình Luận (0)
Comment