Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 813 - Chương 813: Hắc Phong Sơn.

Chương 813: Hắc Phong sơn.

Vô Danh cốc, sơn cốc này không có tên, chỉ là một sơn cốc vô cùng bình thường, bây giờ lại có vô số cường giả đang tụ họp.

Tiên lực mạnh mẽ khiến cho không gian cũng có chút áp lực, nếu như có một Địa Tiên tiến vào, có lẽ đến việc thở cũng cảm thấy khó khăn vô cùng, trong lòng hoảng sợ.

Ở trung tâm sơn cốc có một bia đá, trên bia đá không có chữ, cũng không có thêm thứ gì khác, chỉ là một bia đá bình thường mà thôi.

Diệp Lăng và Bạch Mai đi vào trong sơn cốc, đám người đang không ngừng xôn xao. Trong đó có không ít nam nhân nhìn thấy Bạch Mai liền rú lên, bỗng chốc khiến đám đông sôi sục, thi thoảng có một bàn tay heo giơ ra.

Đương nhiên, kết cục rất bi thảm, tộc Cửu Vĩ Tiên Hồ thành thạo nhất là mê hoặc người khác, chỉ một ánh mắt cũng có thể một số người tâm lý không vững vàng bị rơi vào ảo giác.

Chỉ một cái nhướn mày của Bạch Mai cũng làm cho không ít nam nhân đầu óc quay cuồng, thậm chí không chống lại được sự khống chế của Bạch Mai mà giơ tay đến chỗ nào đó của nam nhân bên cạnh.

Kết cục đương nhiên khỏi cần nói, suýt nữa thì đã đánh nhau một trận. Đương nhiên, đây cũng chỉ là một trò đùa của Bạch Mai.

Tộc Cửu Vĩ Tiên Hồ có cảnh giới càng cao thì càng mạnh, đích xác là một tộc mạnh mẽ, có tiềm lực trở thành một đại tộc.

Trong sơn cốc, người đông như biển, bốn bề núi cao chót vót, bóng râm thành biển, từng cây đại thụ cao chọc trời quây xung quanh. Nếu như cảnh tượng này là ở địa cầu, nhất định là một chốn bồng lai tiên cảnh.

Nhưng hiện tại, trong đám người, từng luồng sát khí không ngừng dâng lên, nhằm vào vài người quen biết hoặc kẻ thù.

“Hồng Nhi, lần này ngươi nhất định phải dẫm đạp cái gã ở Đinh gia dưới chân, để cho lão tổ đây nở mày nở mặt.”

“Hừ, Lý Tứ Lang, lần này lão tử phải cho ngươi biết, ngươi không bằng ta, cả đời đều không bằng ta.”

“Chúng ta cứ đợi mà xem, ở đây la hét um tùm để làm cái gì. Ta thấy chỉ khi nào nhìn rõ thắng thua, người thắng mới có tư cách nói chuyện.”

Những âm thanh huyên náo không ngừng vang lên, Diệp Lăng nghe cũng thấy vui, đám người này sao lại giống như đám trẻ con trong trường mẫu giáo thế chứ, lại còn đấu võ mồm với nhau.

Đột nhiên, bia đá vốn dĩ đang bình thường lại xuất hiện những hoa văn sáng lấp lánh, giống như là nước bao phủ lấy sơn cốc.

“Nhìn mau! Lối vào bảo tàng xuất hiện rồi.”

Một tên mắt tinh lập tức hét lên, sau đó lập tức nhấc chân lên, chỉ chốc lát, hắn đã đứng trước bia đá.

Ùng ùng, một dòng lực lượng yếu ớt xuất hiện bao trùm lấy hắn, sau đó hắn liền biến mất.

Ai nấy tranh nhau lũ lượt vọt đến phía bia đá, Diệp Lăng và Bạch Mai thấy vậy cũng nhún chân mau chóng xông đến.

Cường giả khắp nơi giống như đàn châu chấu, bóng người thậm chí còn che mất ánh nắng mặt trời, rợp trời kín đất.

Trong đó không ngờ cũng có một vài cường giả Kim Tiên thử nhìn xem có thể thuận tiện lẻn vào hay không, kết quả còn chưa đến nơi thì đã bị lực lượng khủng khiếp đẩy ra.

Chết thì không chết nhưng lại bị trọng thương, sắc mặt trắng như tờ giấy, vết thương ước chừng phải cả trăm năm mới hồi phục được.

Chỉ một cái chớp mắt ngắn ngủi, toàn bộ bóng người rợp trời đã biến mất, chỉ còn lại những Thủ Hộ Giả và trưởng bối.

Ánh mắt bọn họ nóng rực, đều hi vọng người của mình có thể lấy được báu vật của Cửu Vĩ Thiên Hậu. Một khi có được thì chắc chắn sẽ có một vị Tiên Đế đáng sợ được sinh ra.

Gia chủ Hoàng gia đứng ở không xa, kích động vô cùng, tay nắm chặt lại: “Vũ Nhi, nhất định phải thành công, đừng phụ lòng mong đợi của cha!”

Nếu như Hoàng Vũ có thể thành công thừa hưởng, vậy thì cộng thêm thân phận đệ tử Bạch Vân, Hoàng gia rất có khả năng có thể tiến vào Cương Vực, rời khỏi trấn Khánh Phong nhỏ bé này.

Lúc đám người Diệp Lăng tiến vào nơi giấu bảo vật của Cửu Vĩ Thiên Hậu, không gian đột nhiên thay đổi.

Một khoảng không mênh mông, trời đất đều là một màu xám xịt, không có chút sức sống nào, thậm chí Tiên khí cũng chẳng có, tất cả mọi người đều kinh hãi.

Như vậy, Tiên khí trong người bọn họ sẽ trở nên quý giá hơn nhiều, một khi dùng hết thì sẽ bị người ta mặc sức chém giết.

Đương nhiên, trong đám người này cũng có không ít người có đan dược bổ sung tiên lực, nhưng vẫn cần phải cẩn thận.

Trước mặt bọn họ là một ngọn núi cao lớn ngăn bước chân bọn họ, ngọn núi này rất lớn, có thể nói là một dãy núi.

Bởi vì nơi họ có thể nhìn thấy chính là núi, chỉ khi vượt qua được ngọn núi này thì mới có thể nhìn thấy phía sau.

“Để vào vùng đất truyền thừa phải bước qua Hắc Phong sơn.”

“Người đi qua, có thể tiếp tục hành trình, kẻ thất bại, truyền tống rời đi.”

Đột nhiên, một giọng nói vang lên trong không gian, nghe không ra là giọng nam hay nữ.

Mọi người ngẩn ra. Hắc Phong sơn có lẽ chính là ngọn núi xám xịt trước mặt, toàn là màu đen, không có chút sinh khí nào.

Mọi người nhìn phải nhìn trái, đã đến đây rồi thì còn có thể làm gì, xông lên thôi.

Từng bóng người xông về phía ngọn núi cao sừng sững, Diệp Lăng và Bạch Mai tạm thời không có động tĩnh gì. Theo lời Diệp Lăng thì chính là để cho đám người không có não này lên thám thính trước.

Lỡ như có cơ quan hay nguy hiểm gì đấy, ít nhất họ có thể chuẩn bị trước, còn bây giờ cứ xông lên, một khi xuất hiện nguy hiểm thì sẽ trở tay không kịp.

Người có suy nghĩ tương tự với Diệp Lăng cũng có không ít, số người ở lại không đi ít nhất cũng có vài trăm người.

Từng bóng người xông lên Hắc Phong sơn, đột nhiên, Hắc Phong sơn xảy ra động tĩnh.

Đúng, Hắc Phong sơn động đậy, cả dãy núi lắc lư không theo quy luật nào hết, vả lại còn sinh ra một sức mạnh rất lớn.

Một vài tên xui xẻo không có chút phòng bị nào trực tiếp bay thẳng ra ngoài, ngã trên nền đất, một luồng sáng bao trùm, bị truyền tống ra ngoài.

“Bạch Mai, nhất định phải nhớ rõ, tìm ra quy luật của ngọn núi này.”

“Bất cứ động tĩnh gì, thứ gì cũng có quy luật, chỉ cần tìm ra quy luật, chúng ta sẽ có thể vượt qua.”

Diệp Lăng nói xong thì nhún chân, xông về phía Hắc Phong sơn. Bạch Mai ở bên cạnh gật đầu, cũng xông lên theo.

Mọi người thấy vậy đồng loạt lao lên, nếu đã biết được là chuyện gì rồi, vậy thì phải nắm bắt thời gian giải quyết, nếu không chờ ở chỗ cũ cũng chỉ phí công.

Tốc độ của Diệp Lăng rất nhanh, chỉ khẽ nhún chân thôi đã đến sườn núi, nửa dưới của núi lắc lư không dữ dội lắm, ít nhất Diệp Lăng có thể chống đỡ được.

Nhưng vừa mới đến lưng chừng núi, lòng Diệp Lăng bỗng run lên, khu vực này không chỉ rung động, mà quan trọng hơn là, trong lúc rung động còn có một vài lực lượng đang khuếch tán, tấn công vào người hắn.

Bình Luận (0)
Comment