Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 857 - Chương 858: Vô Duyên

Chương 858: Vô duyên

Ánh mắt của Đạo Duyên Tiên Nhân làm cho Diệp Lăng sợ hãi, chẳng lẽ lão gia hỏa này có ham mê đặc thù gì sao.

“Khụ khụ, thất thố, thất thố, thật ngại quá.”

Đạo Duyên Tiên Nhân thấy phản ứng của Diệp Lăng, vội vã xấu hổ cười nói, kỳ thực ông đã rất khắc chế chính mình, nếu là người khác, chỉ sợ đã nhào lên.

Cái này chẳng khác gì giáo đồ địa cầu gặp được Thánh Nữ, trái tim mà không tốt chắc vừa gặp đã thăng hoa đến thiên đường luôn.

“Diệp Tiểu Ca, ngươi cảm thấy, tư chất của lão hủ có khả năng bái nhập môn hạ Thiên Đan lão tổ hay không.”

“Ta nhất định sẽ tu hành thật tốt, tuyệt đối sẽ không khiến Thiên Đan lão tổ mất mặt, xin hãy yên tâm, ta cũng tuyệt đối không làm bẩn danh hào lão tổ.”

Đạo Duyên Tiên Nhân vội nói, Diệp Lăng nhìn Đạo Duyên Tiên Nhân, mỉm cười: “Chà chà, ta cảm thấy tư chất của ngươi quả thật cũng không tệ.”

“Chỉ mới mấy vạn tuổi mà có thể tu luyện tới cảnh giới này, cũng coi như thiên phú dị bẩm a, không sai, đợi một thời gian nữa, ta hẹn Thiên Đan lão tổ rồi đề cử ngươi, được không?”

Diệp Lăng có cảm nhận khá tốt về Đạo Duyên Tiên Nhân, người này quả thật không tệ, đừng thấy dáng dấp đã già, thực ra ông vẫn còn rất trẻ, mấy vạn tuổi ở Tiên Giới cũng chẳng khác gì thanh niên hai mươi ở Trái Đất.

Huống hồ Đạo Duyên Tiên Nhân cho Diệp Lăng ấn tượng cũng không tệ lắm, tối thiểu là hay nói, cũng không giống đám gia hỏa làm nhiều việc ác, quan trọng nhất là tin tưởng hắn, thuận tiện cho một kỳ ngộ cũng tốt.

Diệp Lăng thuận tay đưa ra kỳ ngộ là chuyện vô số người tam giới tha thiết ước mơ, Đạo Duyên Tiên Nhân cũng không biết, lần này ông đã gặp vận may lớn.

Nghe Diệp Lăng nói vậy, Đạo Duyên Tiên Nhân kích động, khuôn mặt đỏ bừng, thậm chí trực tiếp quỳ xuống, Diệp Lăng còn không kịp đỡ dậy, làm hắn kinh ngạc vô cùng.

Làm sao vậy, hôm nay là ngày gì mà đột nhiên quỳ xuống, quỷ ám à.

“Diệp Tiểu Ca, mặc kệ việc này có thành công hay không, hành động này của ngươi cũng như ban cho ta ân tái tạo!”

“Sau này dù phải lên núi đao xuống biển lửa, chỉ cần ngươi nói một câu, lão già ta quyết vì ngươi xông pha, tuyệt đối không chối từ!”

Đạo Duyên Tiên Nhân nghĩa chánh ngôn từ nói, Diệp Lăng cười hắc hắc, kéo ông dậy: “Yên nào yên nào, yên tâm, lời ta nói là nhất ngôn cửu đỉnh.”

“Ngươi chuẩn bị cho tốt đi, đến lúc đó nếu Thiên Đan lão tổ kiểm tra ngươi mà không ưng thì cũng không trách được ta.”

Đạo Duyên Tiên Nhân vội vàng gật đầu, trong lòng cảm kích, nếu không có hắn, sao ông có được kỳ ngộ như vậy.

Mông Hán, Phó Đô Thống cận vệ quân Cửu Kiếp lãnh thổ có quan hệ không tệ với Đạo Duyên Tiên Nhân, Mông Hán đi theo Diệp Lăng, sau đó gặp được Đạo Duyên Tiên Nhân, hai người hàn huyên chuyện cũ.

Kết quả vừa vặn khi đó Diệp Lăng đi Trân Bảo lầu, Mông Hán không nói nhiều, chỉ nói một câu, tin tưởng ta, nếu như ngươi bắt có được một kỳ ngộ, vậy từ giờ trở đi, hãy tin tưởng người thanh niên kia vô điều kiện.

Cho nên mới có chuyện sau này, ban đầu Đạo Duyên Tiên Nhân còn tưởng Mông Hán đang nói đến một hậu bối, kết quả bây giờ nhớ lại, khi Mông Hán nhắc tới Diệp Lăng thì thần sắc tràn đầy kính nể.

Người này rốt cuộc là thần thánh phương nào!

Đến bây giờ, Đạo Duyên Tiên Nhân vẫn không rõ, dĩ nhiên việc này không quan trọng, ông tuyệt đối phải lấy được kỳ ngộ, nếu không ông sẽ tiếc nuối cả đời!

Khi Diệp Lăng vừa mới đỡ Đạo Duyên Tiên Nhân dậy, Mộ Dung Uyển Nhu mang theo một người đàn ông trung niên đi đến.

Nam tử lưng hùm vai gấu, người mặc đại bào bạch sắc rộng lớn, mày kiếm mắt hổ, thần sắc uy nghiêm.

Mộ Dung Vấn Thiên, người này chính là phụ thân của Mộ Dung Uyển Nhu, người mạnh mẽ nhất Thanh Thủy Cương Vực, Chúa tể Thanh Thủy Cương Vực, Tiên Vương Mộ Dung Vấn Thiên.

“Chà chà, không đơn giản, hắn đã một chân bước vào cảnh giới Tiên Tôn rồi.”

Diệp Lăng thầm cảm thán, người này ẩn giấu quá kỹ, khó trách không mấy ai dám khiêu khích uy nghiêm của y.

Đối với một lãnh thổ trung đẳng mà nói, Tiên Tôn đã là Chúa tể, Chúa tể quyết định sinh tử, không ai dám phản bác ý chí của y.

“Đạo Duyên lão hữu, ngươi cũng ở đây sao, Uyển Nhu nói với ta là đã tìm được một bậc thầy luyện đan, không phải là ngươi đột phá chứ, ha ha.”

Giọng Mộ Dung Vấn Thiên to như chuông đồng, cười nói, sau đó y nhìn thấy Diệp Lăng và Bạch Mai, y đi tới ngồi lên cái ghế Hồng Mộc trong đại sảnh.

“Đạo Duyên lão hữu, hai vị này là hậu sinh vãn bối của ngươi ư? Sao ta chưa từng gặp.”

Diệp Lăng và Bạch Mai còn quá nhỏ, Mộ Dung Vấn Thiên có chết cũng không nghĩ tới đại sư mà nữ nhi mình nói chính là Diệp Lăng.

Diệp Lăng và Bạch Mai cảm thấy không sao cả, bọn họ đã quen rồi, nhưng Mộ Dung Uyển Nhu thì nóng nảy, vội vã hô: “Phụ thân! Diệp ca là đại sư luyện đan mà ta nói có thể cứu mạng nương!”

Thịch, Mộ Dung Vấn Thiên chấn động, mà sau kinh ngạc nở nụ cười nhìn nữ nhi: “Uyển Nhu, ngươi đang nói đùa với cha hả?”

“Không phải là ta khinh thị hắn, nhưng ở tuổi tác này, toàn bộ tam giới, có ai có thể luyện chế được trung phẩm Thánh Đan chứ?”

“Ta biết ngươi ưu tư về bệnh của mẹ ngươi, không phải là ta không lo, nhưng ngay cả Đạo Duyên lão hữu cũng không có biện pháp, một người mới chừng hai mươi thì có bản lãnh này sao?”

“Ngươi phải biết rằng, hiện tại có rất nhiều kẻ lừa đảo, không ít người giả danh lừa bịp đâu.”

Nói đến đây, Diệp Lăng cũng không vui, người này nói chuyện kiểu gì vậy, ngươi không muốn lão tử luyện đan, lão tử cũng chẳng thần kinh mà nằng nặc xán lại đòi giúp ngươi.

Thấy sắc mặt Diệp Lăng không quá tốt, Đạo Duyên Tiên Nhân tức thì nóng nảy: “Ngươi nói bậy bạ gì đó, mở mắt chó của ngươi nhìn kỹ một chút, vị Diệp Tiểu Ca này đúng là người có thể cứu thê tử ngươi!”

“Ngươi nói lung tung, nhanh nhận lỗi với Diệp Tiểu Ca!”

Mộ Dung Vấn Thiên sững sờ, ngay cả Đạo Duyên Tiên Nhân còn gọi là Diệp Tiểu Ca, chẳng lẽ là tập đoàn lừa đảo có tổ chức ư?

“Cha! Diệp ca đã tự tay luyện chế Băng Phong Chí Tôn Đan, sư tôn cũng ở đó!”

Mộ Dung Uyển Nhu gấp gáp hô, nàng biết bình thường phụ thân rất thông minh, làm sao hôm nay lại hồ đồ vậy.

Không trách được Mộ Dung Vấn Thiên, mặc kệ là người nào gặp Diệp Lăng thì chắc cũng sẽ hoài nghi.

“Được rồi, nếu không tín nhiệm ta, vậy chứng minh chúng ta vô duyên.”

“Uyển Nhu tiểu thư, xem ra ngươi không làm đáp ứng được yêu cầu của ta rồi, thật xin lỗi.”

“Đạo Duyên Tiên Nhân, sau này ta sẽ liên hệ ngươi, chờ đợi thời cơ đi.”

Diệp Lăng nhún vai nói, nếu người ta không chào mừng, hắn còn ưỡn mặt ở lại làm gì, xem người khác châm chọc mình sao?

“Diệp ca! Diệp ca!”

Mộ Dung Uyển Nhu nóng nảy, nước mắt chảy xuống theo gò má, nàng chạy tới trước mặt Diệp Lăng, trực tiếp quỳ xuống.

“Diệp ca! Diệp ca! Ngươi đại nhân có đại lượng, đừng chấp cha ta được không?”

Bình Luận (0)
Comment