Mộ Dung Uyển Nhu quỳ rạp xuống trước mặt Diệp Lăng, nước mắt rơi xuống, dáng dấp thương tâm, khiến lòng người không khỏi sinh thương tiếc.
Dáng dấp duy mĩ, khuôn mặt rơi lệ như mưa, dù Diệp Lăng ý chí sắt đá thì cũng khó tránh khỏi có điểm dao động.
“Lão già đui mù kia, ta cho ngươi biết, ngươi mà bỏ lỡ Diệp Tiểu Ca thì cứ hối hận khóc đi!”
Đạo Duyên Tiên Nhân rống giận, lão gia hỏa này sao không có mắt như thế, không phải y còn ồn ào giáo dục người khác chớ coi thường thiếu niên sao.
Mộ Dung Vấn Thiên kinh ngạc, nữ nhi mình đã quỳ xuống, Đạo Duyên Tiên Nhân phẫn nộ quát, tại sao, chẳng lẽ là thật ư?
Nghĩ tới đây, Mộ Dung Vấn Thiên vội vàng đứng lên đi tới trước mặt Diệp Lăng, khom lưng thật sâu: “Diệp Tiểu Ca, thực có lỗi, ta có mắt mà không biết chân diện mục của tiểu ca.”
“Cũng xin tiểu ca đừng chấp nhặt, xin hãy xuất thủ cứu ái thê của ta, van ngươi.”
Mộ Dung Vấn Thiên, đường đường chủ nhân Thanh Thủy Cương Vực, bây giờ khom lưng cầu xin vì thê tử mình, chẳng còn để ý mặt mũi gì nữa.
“Đúng vậy Diệp Tiểu Ca, lão gia hỏa này mắt chó coi thường người khác, ngươi đừng chấp nhặt với hắn, hãy ra tay đi.”
Đạo Duyên Tiên Nhân vội vàng khuyên nhủ, Bạch Mai đứng bên cạnh Diệp Lăng đụng cánh tay Diệp Lăng một cái, ý bảo hắn đừng lãnh khốc vô tình như vậy.
Diệp Lăng lắc đầu: “Thôi, nếu không phải xem ở mặt mũi Uyển Nhu tiểu thư, ta thà tự sát còn hơn xuất thủ giúp ngươi!”
Diệp Lăng tức giận nói, hắn có địa vị thế nào, bây giờ lại bị người coi rẻ, dù hiện nay hắn thế nào đi nữa nhưng phần ngạo khí kia vẫn còn.
Mộ Dung Vấn Thiên trừng mắt, sau đó vội vã khom lưng gật đầu, hiện tại y có việc cầu người, còn bày đặt khí thế cái gì.
“Uyển Nhu tiểu thư hãy đứng dậy đi, sau này đừng hơi một tí đã quỳ xuống, nữ nhân đừng nên như vậy.”
Diệp Lăng kéo Mộ Dung Uyển Nhu lên, tròng mắt Mộ Dung Uyển Nhu còn đỏ bừng, nàng gật đầu, vén tóc ra sau tai, dáng vẻ cực kỳ xinh đẹp, khiến Diệp Lăng nhìn ngây người.
“Phi phi phi, bây giờ mình càng ngày càng không có định lực, đều do nữ nhân Tiên Giới ai cũng quá xinh đẹp, thật đáng giận.”
Diệp Lăng thầm than, Bạch Mai nhìn Diệp Lăng ngẩn người thì nghiến răng nghiến lợi, véo mạnh bên hông Diệp Lăng.
Ahhh, Diệp Lăng tức thì hút khí, tròng mắt trừng thẳng, Đạo Duyên Tiên Nhân thấy vậy vội vàng hỏi chuyện gì xảy ra, Diệp Lăng xua tay xấu hổ cười.
“Cô gái nhỏ này nổi điên hay làm sao mà cứ véo mình vậy!”
Diệp Lăng âm thầm nghi vấn, Mộ Dung Uyển Nhu thì nhẹ ho khan, sau đó nhẹ nhàng nói: “Diệp ca, sau này đừng gọi ta là Uyển Nhu tiểu thư nữa, hãy gọi ta là Uyển Nhu đi.”
“Ha ha! Như vậy cũng tốt, sắp tối rồi, chúng ta cho tên Mộ Dung Vấn Thiên vắt cổ chày ra nước này tốn kém một bữa đi!”
Đạo Duyên Tiên Nhân cười ha ha, Mộ Dung Vấn Thiên vội vàng gật đầu, gọi quản gia tới, sai làm đại tiệc.
Đêm muộn, trong phòng tiệc rượu rộng rãi, đèn đóm huy hoàng, Diệp Lăng cùng Bạch Mai, cha con Mộ Dung Uyển Nhu, Đạo Duyên Tiên Nhân ngồi ăn cơm trò chuyện.
Trên bàn là thức ăn cao cấp, rượu ngon lâu năm, thậm chí còn có rất nhiều thịt yêu thú trân quý, Bạch Mai nhìn cũng không khó chịu.
“Chà chà, lão gia hỏa, ta còn chưa uống được rượu của ngươi mấy lần, vậy mà hôm nay ngươi lấy ra, đúng là không dễ.”
Đạo Duyên Tiên Nhân cười ha ha uống một ngụm rượu, Mộ Dung Vấn Thiên ngồi ở chủ vị lắc đầu: “Ngươi già rồi, sao mỗi ngày tới xin ăn xin uống vậy.”
“Ngươi có thể đánh đồng với Diệp Tiểu Ca người ta sao, ăn mau, không ăn thì lăn đi.”
Nói xong, Mộ Dung Vấn Thiên cười to, sau đó thần sắc trở nên cô đơn, y khoát tay áo: “Mẫu thân của Uyển Nhu bị bệnh đã chừng trăm năm.”
“Hầu như không còn bất kỳ hy vọng nào, thậm chí ta đã đến lãnh thổ thượng đẳng, nguyện ý xưng thần để đổi lấy một viên Càn Khôn Đại Long Đan, nhưng căn bản không có bất cứ người nào nguyện ý.”
“Ta không thể tưởng tượng được nếu thê tử tới tình trạng ta không muốn nhìn thấy, ta sẽ như thế nào.”
“Bây giờ rốt cục đã có hy vọng, Diệp Tiểu Ca, hy vọng ngươi có thể tha thứ cho sự thất lễ của ta.”
Mộ Dung Vấn Thiên đứng dậy khom lưng nói cám ơn, Diệp Lăng khoát tay áo: “Được rồi được rồi, làm ta áp lực quá đấy.”
“Yên tâm đi, ta sẽ làm hết sức, Càn Khôn Đại Long Đan là Thánh Đan chí cương chí dương, không biết Tôn Phu Nhân bị bệnh gì, vì sao phải dùng đan dược như vậy.”
“Ta có bốn viên Băng Hoàng Chí Tôn đan, nếu như có thể, thử trước một chút đi.”
Càn Khôn Đại Long Đan, một lò đan dược chỉ được một viên, nếu so với Phượng Hoàng Chí Tôn đan thì trân quý hơn nhiều, đối với Long Tộc, đó là đan dược cực kỳ hữu dụng.
Hơn nữa đan dược này cực kì mãnh liệt, không dễ hàng phục, cho nên rất ít khi dùng đan dược này để chữa thương, đại đa số chỉ để tu luyện.
Mộ Dung Vấn Thiên gật đầu, sau đó nhìn Mộ Dung Uyển Nhu: “Uyển Nhu, ngươi đi thăm mẫu thân ngươi đi, ta tâm sự với Diệp Tiểu Ca.”
Mộ Dung Uyển Nhu gật đầu, đứng dậy ly khai, sau khi nàng rời đi, Mộ Dung Vấn Thiên hít sâu một hơi, trong mắt bùng lên hàn quang đáng sợ.
“Bệnh của thê tử ta thật ra là độc, là một loại Cửu U Cửu Cổ Độc rất hiếm thấy.”
“Dùng Khí Cửu U cùng với chín loại độc trùng sâu trong Cửu U luyện chế thành, giải dược chỉ có một, đó chính là Càn Khôn Đại Nhật Đan.”
“Người hạ độc là một gã Tiên Tôn, trăm năm trước, ta chỉ là Tiên Vương hậu kỳ, hắn đột nhiên lẻn vào Thanh Thủy Phủ, hạ độc thê tử ta.”
“Kết quả bị ta đánh trọng thương phải đào tẩu, nhưng thê tử ta đã trúng độc, sau đó ta bái phỏng danh y, tìm kiếm vô số điển tịch mới tra được Càn Khôn Đại Nhật Đan.”
Nói xong, Mộ Dung Vấn Thiên cắn răng: “Hơn nữa ta hoài nghi, kẻ lẻn vào Thanh Thủy Phủ ta là cường giả của đại gia tộc trong thành!”
Tiên Tôn!
Hung thủ là Tiên Tôn, quan trọng hơn chính là, Mộ Dung Vấn Thiên vừa nói, một gã Tiên Tôn bị y đánh cho trọng thương đào tẩu.
Ahhh, dù là Diệp Lăng cũng phải hít vào ngụm khí lạnh, người này không bình thường, bình thường là chạy trốn khỏi tay Tiên Tôn, còn đây lại đánh Tiên Tôn trọng thương.
“Ta dựa vào một ít pháp trận cấm chế trong phủ, nếu không, ta sao có thể là đối thủ của hắn.”
Mộ Dung Vấn Thiên thấy biểu tình Diệp Lăng thì cũng biết Diệp Lăng nghĩ gì, y vội vã xua tay nói.
Diệp Lăng lắc đầu, bất kể thủ đoạn như thế nào, kết quả mới là trọng yếu nhất.
“Cửu U Cửu Cổ Độc, chà chà, đối với người khác mà nói, có lẽ rất khó giải quyết, nhưng đối với ta mà nói, chỉ là bệnh nhẹ mà thôi!”
Diệp Lăng mỉm cười, chẳng qua hắn có nên luyện chế Càn Khôn Đại Nhật Đan hay không.
“Nếu vậy, Phủ chủ đừng phí thời gian nữa, mở lò luyện đan đi!”