Mười năm, đủ cho Diệp Lăng đột phá đến tình trạng có thể cường ngạnh đối kháng với Đại La Kim Tiên, thậm chí có thể đột phá đến Đại La Kim Tiên.
Dù là phân thân Nhất Khí Hóa Tam Thanh, hiện nay cũng đang dành thời gian tu luyện cùng một đám nữ nhân ở Cửu Kiếp Phủ.
“Một lãnh thổ hạ đẳng mà thôi, lấy được nó không có chút vấn đề nào.”
Diệp Lăng mỉm cười, ở lãnh thổ hạ đẳng, Đại La Kim Tiên cũng hiếm thấy, chỉ cao cấp hơn Khánh Phong Trấn một bậc mà thôi.
“Chà chà, các ngươi có nghe nói không, trong thời gian này, nhiều cường giả thần bí đi tới Hồng Ma thành chúng ta khai sơn lập phái đó.”
“Ta thấy không tốt lắm, có người nói sau lưng Tứ Đại Tông Môn kia đều có cương vực thượng đẳng chống đỡ.”
“Hơn nữa mười năm thì đủ làm cái gì chứ, Tứ Đại Tông Môn kia có cái nào không phải cường giả như mây, nhìn chằm chằm như hổ rình mồi.”
“Chịu thôi, ai bảo đại lục bổn nguyên hấp dẫn như vậy, nếu không phải cảnh giới của ta quá thấp, ta chắc chắn sẽ không ngồi im nhìn như thế.”
“Ngươi? Ha ha, thôi đi, còn không bằng tôm tép đâu, đàng hoàng mà sống đi.”
“Trước đây khi Phi Thăng còn muốn lật trời một phen, hiện tại thì ngược lại, chỉ có thể bị kẻ khác lật.”
Người mấy bàn xung quanh đều cười, Diệp Lăng nghe xong, vỗ bụng đứng lên.
“Đi thôi. Chúng ta đi nhìn xem hiện nay vương giả của Hồng Ma cương vực là thần thánh phương nào.”
Ba người Mạc Tinh đứng lên, bốn người cùng đi ra ngoài, lúc này, một thân ảnh đột nhiên bay đến đập trúng tửu quán, rồi ngã xuống đất. Đó là một thanh niên, khuôn mặt y trắng bệch, khóe miệng loang lổ máu tươi, ánh mắt tàn nhẫn, nghiến răng nghiến lợi.
“Hừ, Trầm Phù Trầm, ta cho ngươi biết, đắc tội Kim Đao môn chúng ta, ngươi và muội muội ăn mày của ngươi đều không sống nổi đâu!”
Vừa lúc đó, một tiếng quát lạnh vang lên, một tên vóc dáng hơi mập đi đến, theo phía sau là mười mấy nam tử đắc ý phách lối.
“Hoàng Dũng! Ngươi có gan thì thả muội muội ta ra, lão tử ta liều mạng với ngươi!”
Nam tử tên Trầm Phù Trầm rống giận, thực lực của y không sai, Kim Tiên Sơ Kỳ, nhưng không biết làm sao lại đối đầu với tên mập Kim Tiên Trung Kỳ - Hoàng Dũng.
Hơn nữa phía sau Hoàng Dũng còn có ba Kim tiên sơ kỳ, những người còn lại thì là cường giả Thiên Tiên hậu kỳ.
“Thả muội muội ngươi? Ha hả, ta cho ngươi biết, kẻ đắc tội Kim Đao môn chúng ta chỉ có một con đường chết!”
Hoàng Dũng vỗ tay, từ ngoài cửa, một người đàn ông đi vào, trong tay lôi kéo một bé gái khuôn mặt bẩn thỉu.
Bé gái hoảng sợ, tròng mắt phiếm hồng: “Ca! Cứu ta, cứu ta!”
“Hỗn đản! Hoàng Dũng! Lão tử liều mạng với ngươi!”
Trầm Phù Trầm gầm lên giận dữ, cước bộ tăng nhanh, cầm đao chém mạnh, Tiên Khí cuồn cuộn lao ra.
Đáng tiếc, Hoàng Dũng cười lạnh một tiếng, một tay giương lên, một đạo khí tức trầm muộn hiện ánh vàng cản Trầm Phù Trầm lại.
Ầm một tiếng, đao trong tay Trầm Phù Trầm hung hăng bổ vào đạo khí tức kia, nhưng không thể tạo ra dù chỉ một tia rung động.
“Kẻ không liên quan cút hết cho ta, việc tư của Kim Đao môn, không muốn chết thì đừng ở lại!”
Hoàng Dũng đạp bay Trầm Phù Trầm, cười ha ha nói, người mấy bàn đều nhanh chóng chạy ra ngoài.
Diệp Lăng thấy vậy thì nở nụ cười, lại trở về cạnh bàn, ba người kia thấy vậy thì cũng theo hắn trở về.
“Lão bản, lão tử ta mượn chỗ của ngươi làm ít chuyện, không vấn đề gì chứ?”
Hoàng Dũng đi tới trước quầy lão bản, gã cười lạnh một tiếng, lão bản vội vàng gật đầu, trên trán toát mồ hôi hột.
“Ha ha! Được!”
“Ồ? Có kẻ không sợ chết cơ à, nếu đã lưu lại, lão tử ta sẽ giáo huấn các ngươi một chút!”
“Một đám Thiên Tiên mà cũng dám làm càn trước mặt gia gia, uầy, đại mỹ nữ, các huynh đệ hạ thủ nhẹ một chút, đừng làm đau nữ nhân của Hoàng gia ta, ha ha!”
Hoàng Dũng nhìn một bàn Diệp Lăng, đặc biệt sau khi nhìn thấy Bạch Mai, tròng mắt gã phát sáng cả lên.
“Yên tâm đi đại ca, đám quỷ không sợ chết này chắc chắn sẽ phải bò ra khỏi đây!”
Hoàng Dũng lui lại, mười mấy Thiên Tiên dữ tợn xoa nắm tay tiến lên.
Hoàng Dũng ngồi xuống, vỗ mặt Trầm Phù Trầm đùng đùng vang dội.
“Tiểu tử, thành thật chịu dằn vặt đi, Hoàng gia ta thấy em ngươi không sai, làm tiểu thiếp của ta cũng tạm được, nếu như ngươi đáp ứng, chúng ta sẽ là thân thích, sau này Kim Đao môn bảo kê ngươi, ngươi có thể đi ngang ở Hồng Ma lãnh thổ này.”
Hoàng Dũng cười, Trầm Phù Trầm nhe răng, nhổ nước bọt vào mặt gã.
Đúng lúc này, mười mấy tên Thiên Tiên tới gần Diệp Lăng, vỗ bàn một cái, đồ ăn và bình rượu rơi vãi đầy đất.
“Tiểu tử, ngươi kiêu ngạo đó, ngay cả Kim Đao môn chúng ta mà cũng không cho mặt mũi sao?”
“Ta thấy có vẻ là ngươi muốn được giãn xương giãn cốt rồi, ngứa da đúng không?”
Kẻ cầm đầu vỗ bàn trừng mắt, Diệp Lăng còn không thèm nháy mắt một cái, hắn hít sâu một hơi: “Ngươi có biết quấy rối người khác dùng bữa là việc không tốt đẹp gì hay không.”
“Huống hồ, rượu và đồ ăn của ta đều bị ngươi làm đổ rồi, ngươi nói đi, muốn bồi thường thế nào!”
Diệp Lăng chậm rãi nói, thân thể dựa thành ghế, nam tử kia nghe vậy thì nở nụ cười.
“Bồi thường? Ha ha! Ngươi thật khôi hài, lão tử không chỉ lật một bàn rượu và thức ăn của ngươi, ta còn muốn cái mạng ngươi đây!”
“Ta dùng mạng bồi thường ngươi, ngươi dám nhận không?”
Nam tử cười to, Diệp Lăng gật đầu: “Được, đến đây, ta thu.”
Dứt lời, Diệp Phi ngồi trên ghế đột nhiên cầm đơn đao, hàn quang lóe lên, trong nháy mắt, một đạo hàn mang đã xẹt qua cổ tên phách lối kia.
Bịch, một dòng máu tươi phun ra từ phần cổ đã bị chặt đứt, gã trừng lớn con mắt, không nghĩ tới người trước mặt thật sự dám động thủ.
“Cái gì! Tên khốn kia dám giết người kìa, các huynh đệ làm thịt bọn họ!”
Mọi người điên cuồng rống to, đều lao đến tấn công đám người Diệp Lăng, lúc này, Diệp Phi, Mạc Tinh và Bạch Mai đều xuất thủ.
Ánh đao rực rỡ, đó là đao của Diệp Phi, y có sát lục chi thể, một đao một mạng, tràng giết chóc đã bắt đầu!
“Hắc hắc, gia gia tới gặp các ngươi đây!”
Mạc Tinh nhe răng cười, nắm tay đánh mạnh, một luồng thần quang bảy màu ngưng tụ thành một Quyền Ấn khổng lồ, lao về phía đối diện.
Tu vi Thiên Tiên hậu kỳ làm cho cường giả Kim Tiên cách đó không xa đều kinh hãi, Mạc Tinh là Phúc La Vương chuyển thế, thực lực vượt xa cường giả cùng cảnh giới.
Mà Bạch Mai thì càng đáng sợ hơn, mỗi bước quần trắng phiêu phiêu, mỗi lần ngón tay nhỏ nhắn điểm một cái, một đóa hoa mai huyết hồng sẽ nở rộ.
Đóa hoa nở rộ, chính là một cái mạng mất đi.