Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 876 - Chương 877: Chó Cũng Không Thèm Liếc Mắt Nhìn Ngươi

Chương 877: Chó cũng không thèm liếc mắt nhìn ngươi

Một đám mà kẻ mạnh nhất chỉ là Thiên Tiên đỉnh phong bị ba người Bạch Mai đánh bại dễ như trở bàn tay.

Đừng nói là Thiên Tiên, dù là Kim Tiên Hậu Kỳ, nếu Bạch Mai muốn giết thì cũng chỉ cần dùng chút thủ đoạn, chớ đừng nói tới một đám vô dụng như thế.

Diệp Phi Mạc Tinh lại càng không cần phải nói, một kẻ mang sát lục thân thể, là một tên bạo lực giết chóc cuồng, sức chiến đấu phi phàm.

Một kẻ là Phúc La Vương chuyển thế, Diệp Lăng đoán, dù Đại La Kim Tiên muốn giết y chắc cũng không thể, sợ rằng còn bị y chơi đùa đến chết.

Vận khí nghịch thiên chính là tồn tại Bug nhất, dùng tốt hơn bất cứ thần thông nào.

“Cái gì! Các ngươi dám giết người Kim Đao môn ta, các ngươi chán sống rồi, lên hết cho ta!”

Hoàng Dũng thấy vậy thì rống lên, ba đại cường giả Kim Tiên sơ kỳ sau lưng trầm mặt xông tới.

Đáng tiếc, ba người vừa xuất thủ, Diệp Lăng đứng dậy nói một câu tránh ra, ba người Bạch Mai vội vàng lóe lên.

Một khắc khi ba người tránh đi, một đạo kiếm quang sáng chói chiếu sáng thiên địa, quang điểm lóng lánh bao phủ toàn bộ tiệm cơm.

Bạch!

Kiếm quang sắc bén, ngay sau đó, Hoàng Dũng đứng ở cửa choáng váng, ba thủ hạ của gã đầu lâu đã lăn xuống mặt đất, trợn to hai mắt, chết không nhắm mắt.

Một kiếm trực tiếp làm thịt ba cường giả Kim Tiên Sơ Kỳ, hiện nay, dù là Kim Tiên Hậu Kỳ như Vương Siêu thì Diệp Lăng cũng có thể giết được, huống chi là bọn hắn?

“Không! Ngươi rốt cuộc là ai? Ta là trưởng lão Kim Đao môn, môn chủ của chúng ta là cường giả Kim Tiên Hậu Kỳ, ngươi đừng xằng bậy!”

Hiện tại Hoàng Dũng nào còn sự uy phong, gã đã sợ vỡ mật, khuôn mặt trắng bệch, chậm rãi lui ra bên ngoài.

Diệp Lăng liếc mắt nhìn gã, cười lạnh, một gia hỏa Kim Tiên Trung Kỳ có tư cách gì mà uy hiếp hắn?

“Kim Đao môn? Yên tâm đi, ta giữ lại cái mạng chó của ngươi, về trong môn chờ lão tử đại giá quang lâm đi!”

Diệp Lăng dứt lời, Hoàng Dũng xoay người chạy mất dạng, lão bản đứng phía sau quầy hàng ngẩn người, chỉ trong chốc lát như vậy mà chết sạch rồi sao?

Đó là Kim Tiên và mười mấy Thiên Tiên, ở Hồng Ma lãnh thổ cũng là một lực lượng không yếu!

Diệp Lăng không để ý đến lão bản đang khiếp sợ, hắn đi tới bên cạnh Trầm Phù Trầm, cúi đầu nhìn y.

“Làm người, cái gì cũng có thể không có, thế nhưng tuyệt đối không thể mất đi tôn nghiêm!”

“Đặc biệt là nam nhân, dù khó khăn đến mức bật khóc, cũng không thể quỳ xuống không thể ngã xuống, nếu không, dù là con chó ven đường cũng sẽ không thèm liếc mắt nhìn ngươi.”

“Nếu ngươi muốn báo thù, vậy đứng lên, mang muội muội đi theo ta, giết đến Kim Đao môn, báo thù rửa hận!”

Diệp Lăng lạnh lùng nói, sau đó xoay người rời đi, ba người Bạch Mai theo sát, nữ hài vẻ mặt bẩn thỉu vội vã chạy đến đỡ Trầm Phù Trầm, khóc không thành tiếng.

“Tiểu Nha, đi thôi! Ca ca báo thù cho ngươi!”

Trầm Phù Trầm hít sâu một hơi, nghiến răng nghiến lợi, nhìn bóng lưng Diệp Lăng rời đi, trong con ngươi lóe ra thần quang rạng rỡ.

Ở Hồng Ma lãnh thổ, Kim Đao môn được xem như một môn phái nhị lưu, dù sao trong môn phái cũng chẳng có Đại La Kim Tiên, chỉ có một môn chủ là Kim Tiên Hậu Kỳ.

Hiện tại, tu vi như thế xem như đủ, nhưng đến ngày Hồng Ma lãnh thổ đại chiến xảy ra, vậy thực lực ấy chỉ là con tốt thí.

Kim Đao môn ở một góc Hồng Ma thành, là một cái viện rất lớn, mặc dù vị trí không tốt lắm, nhưng trông cũng khá thư thái, gọn gàng.

Trước kia là biệt viện của một phú thương, nhưng Kim Đao môn đã chiếm lấy làm thành đại bản doanh.

Hiện nay, Kim Đao môn đã bắt đầu có chút uy danh, người nhập môn không hề ít, tối thiểu trong tông môn có không dưới mười cường giả Kim Tiên. Tính cả môn chủ thì có hai đại cường giả Kim Tiên Hậu Kỳ tọa trấn, cho nên thế lực khác sẽ không dễ dàng trêu chọc bọn hắn.

Trước đại môn màu đỏ, hai gã Thiên Tiên cẩn thận nhìn bốn phía, vừa rồi trưởng lão Hoàng Dũng đã thông báo, nói có mấy tên Sát Nhân Cuồng muốn giết đến đây, bảo bọn họ nhất định phải cẩn thận.

Đột nhiên, hai tên giữ cửa trừng mắt nhìn mấy bóng người chậm rãi đi về phía này, một người trong đó cầm đơn đao, cười lạnh.

“Không được! Mau vào viện báo môn chủ, nhanh!”

Một người vội vã hét, nhưng đã chậm, người cười lạnh đi về phía bọn hắn là Diệp Phi.

Y điểm mũi chân một cái, cả người lướt đi như yến, nhẹ nhàng xông đến, đơn đao trong tay huy vũ.

Xoát xoát xoát, ánh đao như điện đâm vào lồng ngực hai kẻ còn chưa kịp xoay người, trong nháy mắt, máu tươi phun ra rơi vào bên người Diệp Phi.

Trong Kim Đao môn, ở chính sảnh, Hoàng Dũng vô cùng thê thảm đứng ở trung tâm, đối diện là một đại hán lưng hùng vai gấu, thần sắc kiên nghị.

“Môn chủ! Môn chủ! Chúng ta phải cẩn thận, mấy tên kia không chỉ vũ nhục Kim Đao môn chúng ta, còn giết mười mấy huynh đệ của chúng ta.”

“Hắn còn nói chúng ta chờ hắn đại giá quang lâm!”

Hoàng Dũng giả vờ đáng thương nói, đại hán đối diện giận không chỗ phát tiết, một quyền đập vào cái bàn bên cạnh, vô cùng phẫn nộ.

“Đúng là một đám không biết sống chết, Mãnh Hổ ta muốn xem kẻ nào gan to như vậy, ngay cả Kim Đao môn cũng dám xông loạn!”

Mãnh Hổ, môn chủ Kim Đao môn, người cũng như tên, thời điểm chiến đấu giống như một Mãnh Hổ, tính tình cương liệt, chiến đấu điên cuồng.

Đúng lúc này, đột nhiên một tên đồ đệ hoảng sợ chạy tới, quỳ rạp xuống đất: “Môn chủ! Có người đánh vào rồi!”

“Người của chúng ta không cản được, thậm chí vài sư huynh Kim Tiên đã bị giết!”

Tròng mắt Mãnh Hổ biến đỏ: “Khốn kiếp! Để ta xem là ai có dũng khí như thế!”

Mãnh Hổ đi thẳng ra ngoài, trong tay xuất hiện một thanh Hắc Đao loang lổ hắc quang, sát cơ dạt dào.

Hoàng Dũng vội vã chạy theo, thần sắc có chút khẩn trương, gã có cảm giác e là lúc này đã xảy ra chuyện lớn rồi.

Tiền viện, Diệp Lăng cất bước đi về phía trước, bên người là muội muội Tiểu Nha của Trầm Phù Trầm, bốn người Mạc Tinh, Diệp Phi, Bạch Mai, Trầm Phù Trầm tựa như Sát Thần ở trong sa trường, từng chiêu chết người.

Cường giả trên Kim Tiên do Bạch Mai giải quyết, còn những Thiên Tiên khác thì để đám người Diệp Phi giết.

Trong lúc nhất thời, ước chừng gần trăm tên đệ tử không chống đỡ được một đường sát phạt của bốn người này, tử thương hơn phân nửa.

“Tiểu Nha ngươi nhớ kỹ, nơi đây là Tiên Giới, ở đây, không có nhân từ.”

“Nếu muốn khiến người ta coi trọng, vậy hãy bước qua thi thể kẻ khác!”

“Nếu không, ngươi sẽ không bằng một con chó!”

Diệp Lăng chậm rãi nói, Tiểu Nha đi bên cạnh nắm tay áo hắn, khuôn mặt hoảng sợ, không có tâm tình để ý tới đạo lý mà Diệp Lăng nói.

Bình Luận (0)
Comment