Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 877 - Chương 878: Ta Coi Trọng, Phải Cho Ta

Chương 878: Ta coi trọng, phải cho ta

Tiểu Nha chỉ có tu vi Địa Tiên hậu kỳ, thực lực này ở Tiên Giới kẻ mạnh là vua thì chỉ là ký sinh trùng tầng dưới chót mà thôi.

Nàng đã thấy cảnh tượng hoành tráng thế này bao giờ, hiện nay nàng đã sợ hãi run lẩy bẩy, cho nên nàng không nghe lọt tai được câu nói của Diệp Lăng.

Diệp Lăng nhìn tiểu nha đầu run rẩy bên cạnh, hắn mỉm cười, đôi huynh muội này không đơn giản, vậy mà để hắn nhặt được một đôi bảo bối, thật đúng là duyên phận.

Trong lúc bốn người Bạch Mai đang giết chóc hừng hực, đột nhiên một tiếng rống to vang vọng trong viện.

“Khốn kiếp! Toàn bộ dừng tay cho ta!”

Hưu, một đạo đao phong bén nhọn không gì cản nổi lóe lên trong đình viện rộng rãi, lệ phong đáng sợ cuồn cuộn.

Nhưng khi một cái đuôi bạch sắc to lớn phóng lên cao, ánh đao lập tức tiêu tán, không làm nên trò trống gì.

“Các ngươi thật to gan, cũng dám làm xằng làm bậy ở Kim Đao môn ta, là ai cho các ngươi lá gan như vậy!”

Kẻ nói chuyện là Mãnh Hổ, thân thể gã mạnh mẽ cường tráng, chậm rãi bước đến, khí tức tư thế đều bất phàm, mâu quang như liệt hỏa, chiến ý như điên hổ.

Phía sau Mãnh Hổ là Hoàng Dũng, lúc nhìn thấy Diệp Lăng, khuôn mặt gã tái nhợt, nhìn thi thể đầy đất, trong lòng phát lạnh.

“Bắt nạt nhỏ yếu, Kim Đao môn này chẳng có ý nghĩa gì để tồn tại tiếp nữa, huống chi, ta coi trọng Kim Đao môn của ngươi, ngươi ngoan ngoãn dâng lên đi!”

Diệp Lăng cười nhạt, lời nói cuồng ngạo, có cảm giác phát tài rất dễ, chỉ cần cưỡng đoạt, chiếm được tiền của phi nghĩa.

“Ha ha! Mao đầu tiểu tử liều lĩnh, chẳng qua chỉ là Kim Tiên Sơ Kỳ mà dám bảo ta ngoan ngoãn giao Kim Đao môn?”

“Người của Kim Đao môn ta bắt nạt nhỏ yếu ư? Ha ha, nực cười, ngươi đi hỏi xem có người nào không biết từ trước tới nay Kim Đao môn ta không chủ động gây chuyện.”

“Còn ngươi, ngươi giết người trong môn, vũ nhục Kim Đao môn, bây giờ còn tùy tiện không gì sánh được, ta muốn xem xem rốt cuộc ngươi có tư cách gì?”

Dứt lời, Mãnh Hổ bỗng nhiên xông tới, hắc sắc đơn đao điên cuồng trảm.

Bá, ánh đao như điện xẹt lao về phía Diệp Lăng, ánh đao đáng sợ, nhưng Diệp Lăng chỉ cười lạnh.

“Ra phía sau ta!”

Diệp Lăng nói với Tiểu Nha, sau đó giương tay lên, Nguyên Thủy Kiếm Thai nắm trong tay, bỗng nhiên hắn chém ra, kiếm quang chói mắt như ánh dương.

Ùng ùng!

Chấn động vang trời, bụi mù bốn phía, Diệp Lăng đứng sừng sững trong bụi mù, nửa bước không lui, tuy Mãnh Hổ rất mạnh, nhưng đối với Diệp Lăng mà nói như vậy còn chưa đủ.

“Quả nhiên là có chút thủ đoạn, nhưng muốn ở trước mặt ta tùy tiện diễu võ dương oai thì chưa đủ tư cách.”

Mãnh Hổ cười nhạt, Diệp Lăng nhún vai: “Có tư cách hay không lát nữa ngươi sẽ biết.”

“Kim Đao môn của ngươi làm xằng làm bậy, ta cảm thấy cũng nên kết thúc rồi.”

Diệp Lăng dứt lời, Mãnh Hổ rống giận: “Khốn kiếp! Còn dám nói xấu Kim Đao môn ta, lão tử sẽ không để ngươi thoát khỏi viện này!”

“Uầy, làm sao? Đã là kỹ nữ còn muốn lập đền thờ, giả vờ thanh bạch à? Nào có chuyện tốt như vậy!”

Nghe lời Mãnh Hổ nói Diệp Lăng tức thì vui vẻ, còn Trầm Phù Trầm thì giận dữ: “Hoàng Dũng! Lão tử có chết thì cũng phải kéo theo ngươi!”

“Ngươi là tên khốn kiếp, coi trọng muội muội ta, không đắc thủ liền lấy nhiều khi ít, tới đây, là nam nhân thì ngươi ra đây, lão tử ta liều mạng với ngươi! Kẻ nào lùi một bước, kẻ đó là con chó, ngươi dám không?”

Trầm Phù Trầm rống, Hoàng Dũng đứng sau lưng Mãnh Hổ vội vã lui lại mấy bước, mấy bước này lại làm cho Mãnh Hổ ngẩn ra.

“Khốn kiếp! Ngươi dám lấy danh nghĩa Kim Đao môn làm xằng làm bậy bên ngoài!”

Mãnh Hổ xoay người, nhìn chòng chọc vào Hoàng Dũng, nếu đến bây giờ gã còn không hiểu chuyện gì xảy ra thì quá ngu.

“Môn chủ! Môn chủ! Ngươi hãy nghe ta nói, ngươi hãy nghe ta nói, không phải như ngươi nghĩ đâu, môn chủ!”

Hoàng Dũng khoát tay lia lịa, sau đó trực tiếp quỳ trên đất, chắp tay trước ngực cầu xin tha thứ: “Môn chủ, tha ta đi, ta không dám nữa, ta thề!”

“Ngươi là tên khốn kiếp! Làm hỏng danh tiếng Kim Đao môn ta, gây ra mầm tai vạ như vậy, ta giữ ngươi lại thì có ích lợi gì?”

Mãnh Hổ quát, chém một cái, ánh đao chém ngang cổ Hoàng Dũng, xẹt một tiếng, máu tươi văng lên.

Hoàng Dũng trực tiếp biến thành một thi thể không đầu, thần sắc Mãnh Hổ vẫn lạnh lùng, xoay người nhìn Diệp Lăng.

“Chuyện này là Kim Đao môn ta không đúng, nhưng ngươi giết nhiều môn chúng như vậy, nếu không trừng phạt ngươi, ta phục chúng thế nào!”

“Ta cho ngươi một cơ hội, nếu ngươi có thể ngăn cản mười chiêu của ta, ta liền thả ngươi đi, nếu không, dùng mạng ngươi tế Kim Đao môn đi!”

Mãnh Hổ giơ đao chậm rãi đi tới, bên khác, mấy chục đệ tử Kim Đao môn liên tục lui sang một bên, trong lòng kinh hãi.

Bạch Mai đứng dậy: “Để ta!”

Tu vi của nàng đã là Kim Tiên Trung Kỳ, lại thêm thiên phú thần thông, mặc dù Mãnh Hổ có sức chiến đấu cực kỳ đáng sợ, nhưng gã tuyệt đối sẽ thành thủ hạ bại tướng.

Diệp Lăng vỗ bả vai Bạch Mai: “Ta không quen đứng phía sau nữ nhân, để ta.”

Bạch Mai sững sờ, lập tức gật đầu, Diệp Lăng tiến lên, nhìn Mãnh Hổ, hắn nhẹ nhàng cười: “Ước định của ngươi là đỡ mười chiêu sẽ thả ta đi. Vậy nếu như ta thắng thì sao?”

Mãnh Hổ nghe vậy thì cười ha ha: “Nếu ngươi có thể thắng ta, ta giao tính mệnh cho ngươi, thế nào?”

“Ăn một đao của ta trước!”

Mãnh Hổ nâng đao, đao quét mặt đất văng lên từng tia lửa, cái rãnh sâu hoắm xuất hiện dưới ánh đao.

Mãnh Hổ nhảy lên, hai tay cầm đao, sau đó bỗng nhiên trảm xuống.

Phía sau Mãnh Hổ, một com hổ hắc sắc hiện lên, tản ra hào quang u tối, hai mắt phiếm màu đỏ tươi đáng sợ.

“Hổ Đầu Trảm, nằm xuống cho ta!”

Trong nháy mắt Mãnh Hổ xuất thủ, đơn đao trong tay điên cuồng chém xuống, hắc sắc Cự Hổ đáng sợ phía sau gã hạ thấp tứ chi, rồi điên cuồng phóng về phía Diệp Lăng.

Rống một tiếng, tiếng rống rung trời, nó điên cuồng tấn công, mỗi chiêu của nó là một đao nhiễm khí tức tử vong.

Ánh đao phá thương khung, lao nhanh về phía Diệp Lăng.

Trầm Phù Trầm đứng đằng xa căng thẳng, song quyền nắm chặt, chỉ nhìn một đao này, y cũng cảm thấy kinh hồn táng đảm, không biết Diệp Lăng đối diện ánh đao rốt cuộc đang thừa nhận áp lực như thế nào.

Y không biết, Diệp Lăng cảm thấy vô cùng bình tĩnh.

Ầm!

Khí tức đáng sợ bạo phát từ cơ thể Diệp Lăng, từng đạo lôi đình lóe lên, tạo thành một lôi khu bao phủ Diệp Lăng.

Lôi Vực hàng lâm!

“Nhất Kiếm Diệt thương khung!”

Một kiếm chém ra, kiếm quang như muốn chém nát thương khung, phá hủy sao trời.

Kiếm quang sáng chói lao đi, mang theo vẻ đẹp cực quang lộng lẫy.

Bình Luận (0)
Comment