Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 909 - Chương 910: Lột Xác

Chương 910: Lột xác

Thời khắc Diệp Lăng lao về phía cường giả kia, y cười lạnh một tiếng, nhấc trường thương lên, thương quang chợt hiện trong không trung như ánh sao sáng chói không bao giờ tắt.

Coong!

Kiếm quang Diệp Lăng phóng ra trực tiếp bị hủy diệt, Diệp Lăng liên tiếp lui về phía sau, sắc mặt ngưng trọng.

Quá mạnh!

Không chỉ là tu vi, thậm chí ngay cả lực lượng cũng mạnh hơn Diệp Lăng nhiều lắm, tuyệt đối là một tồn tại đáng sợ.

“Mặc kệ thế nào, hôm nay ngươi đều phải bại!”

Diệp Lăng hét lên, sau khi Diệp Lăng lùi lại một bước, kẻ kia đã xuất hiện trước mặt hắn, thân thể để trần, cơ bắp toát ra lực lượng kinh người, y cầm trường thương trong tay, sừng sững bất động, tựa như một ngọn núi khổng lồ trấn áp tất cả.

“Kẻ thủ quan cuối cùng, đến đây đi!”

Diệp Lăng hét lớn, hắn lao về phía kẻ kia, Diệt Tiên Kiếm thi triển toàn lực không lưu đường sống, kiếm quang bao phủ khắp nơi.

Khi Diệt Tiên Kiếm tới gần người thủ quan, mũi thương bỗng nâng lên, khiến toàn bộ kiếm quang tiêu biến trong phút chốc.

“Cái gì?” Diệp Lăng kinh hãi, hắn còn chưa kịp phục hồi tinh thần, người thủ quan đã tiên lên một bước, trường thương đâm ra, một thương đơn giản lại khiến không gian xung quanh cháy rừng rực.

Phốc, một thương này đâm vào cánh tay trái Diệp Lăng, cảm giác đau đớn tràn ngập cơ thể, đau đớn khiến cho đầu óc Diệp Lăng thanh tỉnh hơn rất nhiều.

Tu vi, tốc độ, lực lượng đều được khống chế tinh vi, đều cao hơn hắn!

Diệp Lăng không ngừng tính toán, ưu thế của hắn chính là thân thể cường đại cùng với Cửu Đại Tiên Anh!

Những phương diện còn lại thì Diệp Lăng đều ở hạ phong, dù liều mạng thì cũng không có phần thắng.

Chỉ là khí tức đã đánh nát tất cả kiếm pháp của Diệp Lăng, kẻ kia là Đại La Kim Tiên cường đại nhất mà Diệp Lăng từng gặp được, thậm chí có thể sánh bằng cường giả nửa bước Tiên Vương.

Cảm nhận khí tức này, khí tức của hắn trở nên bất ổn, cảm thấy áp lực, nhưng con ngươi của hắn lại càng ngày càng sáng.

Đến đây đi, người thủ quan mạnh nhất, ngươi không cản được bước chân ta, Diệp Lăng ta chắc chắn sẽ lấy được Long Phượng bảo thể!

Ầm!

Lôi Vực hàng lâm, Lôi Vực hình thành tràn ngập trong nháy mắt, Diệp Lăng không sử dụng lôi sát, bởi vì người thủ quan này không sở hữu tư duy chân thật.

Hắn thi triển Lôi Vực là muốn lợi dụng lực lôi kéo để nhốt kẻ kia ở bên trong, mặc cho hắn tấn công.

“Nhất Kiếm Luân Hồi, giết!”

Diệt Tiên Kiếm lao ra, một lỗ đen lớn xuất hiện ở mũi kiếm, chấn động kêu vang, điên cuồng lao về phía người thủ quan.

Thần sắc kẻ kia không thay đổi, trường thương nhấc lên, lực lượng khổng lồ khuếch tán bốn phía, toàn bộ không gian chấn động.

Ầm ầm!

Một tiếng nổ kịch liệt vang dội, Nhất Kiếm Luân Hồi của Diệp Lăng bị y cứ thế phá hủy!

“Cái gì? Mạnh mẽ đến thế ư?!”

Diệp Lăng thét lên kinh hãi, người này quá biến thái, không ngờ lại cường đại đến tình trạng này?!

Người thủ quan đột nhiên tiến lên một bước phản kích, trường thương như trụ chống trời giáng thẳng xuống đầu Diệp Lăng, tiếng gió rít ghê người.

Diệp Lăng không dám coi thường, hắn không ngừng lui lại, Diệt Tiên Kiếm không ngừng oanh kích, kiếm quang ẩn hiện trước người, vô cùng huyền diệu.

Trong tình cảnh tu vi pháp tắc tạo nghệ của Diệp Lăng không bằng người thủ quan, hiện tại hắn chỉ có thể dùng lực lượng áp chế tuyệt đối, còn có Lôi Vực không ngừng đánh bất ngờ để tấn công kẻ kia.

Nhưng làm vậy cũng chỉ có thể quấy rầy, thương tổn mà thôi, tuyệt đối không thể chiến thắng được người thủ quan, Diệp Lăng biết rõ điểm này.

Các phương diện của người thủ quan đều gần như đạt tới tiêu chuẩn mạnh nhất của thời đại này, Diệp Lăng hơi kém hơn một chút, mặc dù hắn gặp được nhiều cơ may, nhưng hắn không dám nói mình có thể vượt hai đại cảnh giới để đánh bại kẻ này.

Cảnh giới mới là trọng yếu nhất, là nền tảng của thực lực, cuối cùng Diệp Lăng cũng hiểu được câu nói này, dù hắn đang cường thịnh trở lại, nhưng cảnh giới là nền tảng quan trọng nhất, là con đường duy nhất giúp võ giả đi đến đỉnh cao huy hoàng.

Kịch chiến điên cuồng, tu vi, Tiên Lực, khí lực, Diệp Lăng đều thi triển đến vô cùng nhuần nhuyễn, lực chiến đấu của hắn phát huy tối đa vào giờ phút này, không giữ lại chút nào.

Tinh thần lực, ý thức, linh hồn của hắn cũng đang lặng lẽ lột xác.

Chiến đấu cường độ cao, ý thức Diệp Lăng từ từ thanh tỉnh, không nóng nảy nữa, nhạy bén bắt được nhược điểm của người thủ quan, chiến đấu điên cuồng làm cho Diệp Lăng có cảm giác sảng khoái đầm đìa.

Đây mới là chiến đấu, là chiến đấu thật sự.

Cường giả có ai không chém giết từ tầng dưới chót tới đỉnh phong, con đường nghịch thiên vốn chính là phải đấu với trời, đấu với đất, đấu với người, đấu vui vô cùng, một đường tràn đầy bụi gai, tôi luyện bản thân, từ đó siêu thoát, trở thành Tiên Đế.

Nếu một kẻ cường đại không bao giờ gặp phải kiếp nạn thì sẽ là bất lợi cho bản tâm, sợ rằng khi đến cảnh giới cao thâm, kẻ đó sẽ hoài nghi chính mình có phải đang đứng trên con đường nghịch thiên hay không, từ đó không cách nào siêu thoát.

Tất cả tiềm lực của Diệp Lăng được khai phát toàn bộ, thậm chí phát huy ra mười hai thành, tâm của hắn như được cọ rửa tinh thuần, hoàn mỹ vô khuyết, không có một tia tạp chất.

Chiến đấu vui sướng lâm ly, đây là một loại hưởng thụ, cũng là một loại khẳng định đối với mình, còn là một loại khảo nghiệm.

Cho nên Diệp Lăng muốn thắng, hắn không cho phép mình bại, càng không cho phép chính mình bại mãi, muốn thắng thì phải quét sạch chướng ngại, biến con đường này trở thành lối tắt để hắn một bước lên trời!

“Người thủ quan của Cửu Thiên Thái Thanh Cung, ngươi không ngăn cản được ta!” Đôi mắt Diệp Lăng càng ngày càng sáng, như ánh sao rực rỡ lấp lánh, cực kì chói mắt, trong đso có khát vọng thắng lợi cháy bỏng.

Ầm!

Giờ khắc này, khí tức như mây đen âm trầm phóng ra từ trong cơ thể hắn, đè xuống người thủ quan.

Hắn gần như đã lột xác, không phải là tu vi, mà là ý chí, tâm linh của hắn, một loại chất biến không thể dùng ngôn ngữ để diễn tả.

Điều này rất khó gặp, đáng sợ nhất là thứ tăng lên không phải thực lực, cũng không phải sức chiến đấu, mà là trái tim một người trưởng thành trong gian nan.

“Giết!”

Diệp Lăng điên cuồng rống giận, điểm mũi chân một cái, đôi mắt hoàn toàn tỉnh táo.

Cuồng nhiệt mất đi, nóng cháy không còn, thứ còn lưu lại chỉ có sự lãnh tĩnh và tự tin vô hạn.

Viu!

Diệt Tiên Kiếm phóng ra kiếm quang rực rỡ như ngàn vạn bông hoa đua nở!

Người thủ quan đắm chìm trong kim quang, kỳ thực y đang bị bao phủ bởi biển kiếm quang đáng sợ!

Bình Luận (0)
Comment