Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 946 - Chương 947: Kẻ Tàn Nhẫn

Chương 947: Kẻ tàn nhẫn

Vốn là con phố rộn ràng, đột nhiên một đám người vây quanh chỉ chỏ.

Diệp Lăng nghe thấy tiếng chửi mắng đánh đập cũng đi tới, khi hắn đẩy đám người ra thì có chút sững sờ.

Trong vòng vây là một cô bé nằm trên đất, khoảng mười mấy tuổi, rõ ràng là dân bản xứ Tiên Giới, tu vi chỉ mới Thần Anh.

Nàng mi thanh mục tú, nhưng y phục lại rách rưới và vết máu ở khóe miệng làm nàng trông có vẻ suy yếu.

Vây quanh nàng là một đám cường giả cấp bậc Kim Tiên, bọn họ nhìn nàng đầy dữ tợn.

Giữa bọn họ là một thanh niên cầm quạt xếp, sắc mặt gã trắng bệch, rõ ràng là bị tửu sắc móc rỗng thân thể.

Tu vi cũng chẳng ra gì, chỉ là cảnh giới Thiên Tiên, ở trong Tiên Giới này có thể coi là tầng dưới chót.

“Chà chà, lão tử ta coi trọng kỹ nữ nhà ngươi là phúc phần của ngươi, lại còn dám cắn ta ư?!”

“Ta cho ngươi biết, hôm nay không ai có thể cứu ngươi, nơi này là Hoàng Thiên lãnh thổ, lão tử cho ngươi biết, ở đây lão tử ta chính là trời, chính là pháp!”

Thanh niên cười dữ tợn, mọi người xung quanh thì thào thảo luận.

“Chà chà, tiểu bá vương Hoàng Thiên phủ lại chèn ép người ta rồi.”

“Biết làm sao được, ai bảo thân thúc người ta là chủ nhân lãnh thổ này đây, ở Hoàng Thiên lãnh thổ, không ai dám động đến gã.”

“Đáng tiếc, cô nương này còn nhỏ như thế lại sắp bị tao đạp, ai dám ngăn cản thì đúng là muốn chết.”

Thanh niên kia khoát tay áo, đám chó săn Kim Tiên cười lạnh đưa tới một căn roi mây.

Trên roi là gai ngược, lóe ra hàn quang làm người ta rợn cả tóc gáy, cái roi này mà đánh lên người tuyệt đối có thể cào đến tận xương.

“Hôm nay lão tử ta sẽ cho ngươi nếm thử cái gì gọi là đau đớn!”

Thanh niên vung roi, roi lao về phía tiểu cô nương.

Bộp một tiếng, mọi người xung quanh đều nhắm mắt lại, nghe thanh âm này đều cảm thấy kinh hãi.

E là tiểu cô nương đã da tróc thịt bong, nhưng vì sao lại không có âm thanh gì, chẳng lẽ tiểu cô nương này nén đau không hô ra tiếng?

Đúng lúc này, tiếng thanh niên tức giận mắng mỏ khiến bọn họ đều mở mắt ra, rồi bọn họ lập tức hít vào một ngụm khí lạnh.

Trước mặt tiểu cô nương là một thanh niên vóc dáng cao ngất, gương mặt băng lãnh, tay siết chặt roi mây.

“Thật to gan! Ngươi dám động thủ với ta ư, ngươi biết ta là ai không?”

Thanh niên kia rống lên, gã không ngờ rằng trong Hoàng Thiên thành lại có người xuất thủ với gã.

Thanh niên cắn răng nghiến lợi muốn rút cái roi kia về, nhưng gã dùng hết sức lực cũng không thể lay động nam tử đối diện nửa phần.

“Một đám nam nhân lại ra tay nặng như thế với một tiểu cô nương, các ngươi thật độc ác!”

Người cản roi lại chính là Diệp Lăng, hắn không chấp nhận được nên lập tức xuất thủ.

Dứt lời, Diệp Lăng kéo mạnh, thanh niên kia cầm chặt roi mây nên bị roi mây cắt tay.

“A! Khốn kiếp! Đau quá!”

Thanh niên kia hét lên, xòe bàn tay ra, nó đã da tróc thịt bong, máu me đầm đìa, sắc mặt gã trắng bệch.

“Khốn kiếp! Tiến lên giết chết hai tên khốn kiếp này cho ta!”

Thanh niên rống giận, mười mấy cường giả cấp bậc Kim Tiên gào thét xông tới.

“Ai u mẹ ơi, tránh mau!”

“Không xong, đánh nhau rồi, xảy ra đại sự rồi, người thanh niên kia gây đại họa rồi!”

“Đúng vậy, nhanh lui lại, kẻ kia chính là tiểu bá vương nổi danh lừng lẫy Hoàng Thiên thành, người nào xui xẻo mới chọc đến gã!”

Tất cả Tiên Nhân vây xem đều lui ra xa, một đám Kim Tiên cũng đã tiến sát Diệp Lăng.

Ùng ùng!

Lực lượng không ngừng lan tràn quanh thân thể Diệp Lăng, hắn vẫn đứng lù lù bất động như một ngọn núi vĩ ngạn không gì sánh được.

“Cút ngay!”

Một đám cặn bã đến phòng ngự của hắn còn không phá được, không có tư cách khiến hắn phải xuất thủ, Diệp Lăng gầm lên, khí tức cuồng mãnh chấn động.

Rầm rầm!

Từng bóng người bay ra ngã mạnh xuống đất, vô cùng chật vật, đám Kim Tiên xuất thủ đều ngã xuống hộc máu.

“Cái gì! Mạnh như vậy ư?!”

Thanh niên ra lệnh lập tức sửng sốt, vẫn đang nắm chặt bàn tay chảy máu của mình.

“Đại La Kim Tiên! Ngươi là Đại La Kim Tiên!”

“Dù là Đại La Kim Tiên thì sao?! Ta cho ngươi biết, lão tử tên là Hoàng Thiên Thánh, thúc thúc ta là Chúa tể của Hoàng Thiên cương vực này, ngươi dám chọc đến ta, ta để khiến ngươi chết không có chỗ chôn!”

Hoàng Thiên Thánh dữ tợn quát, trực tiếp lộ ra bối cảnh của mình.

Khiến mình chết không có chỗ chôn ư?

Diệp Lăng cười lạnh: “Ngươi quá nhiều lời.”

Diệp Lăng nhảy tới, nâng tay tát thẳng vào mặt Hoàng Thiên Thánh.

Tiếng tát thanh thúy, Hoàng Thiên Thánh bay ra sau va đổ một quầy hàng, nện mạnh xuống đất, chật vật không chịu nổi.

Vèo!

Hoàng Thiên Thánh phun ra một ngụm máu tươi, trong bãi máu còn có mấy cái răng trắng hếu.

“Ngươi dám đánh ta! Ngươi muốn chết ư?! Ta đã cho ngươi biết ta là ai, ngươi lại dám to gan như vậy ư, ngươi không coi Hoàng Thiên lãnh thổ ra gì đúng không?!”

Hoàng Thiên Thánh gào thét, gã không thể tin được rằng sau khi Diệp Lăng biết thân phận và bối cảnh của gã mà còn dám đánh gã.

Diệp Lăng lắc đầu: “Ngươi không đại biểu được cho Hoàng Thiên lãnh thổ, đừng quá coi trọng chính mình.”

“Khi ngươi bắt nạt kẻ khác có nghĩ tới cảm thụ của bọn họ sao?”

“Hiện nay ngươi hãy lĩnh hội tư vị này thật kĩ đi, ngươi cảm thấy thế nào?”

Diệp Lăng cười lạnh làm cho Hoàng Thiên Thánh kinh hãi, gã nhìn thấy hung quang khiến mình sợ hãi trong mắt Diệp Lăng.

Kẻ tàn nhẫn!

Đó tuyệt đối là một kẻ tàn nhẫn, Hoàng Thiên Thánh tin rằng Diệp Lăng dám giết chết gã tại đây.

“Ta sai rồi! Ta biết lỗi rồi, ngài đại nhân đại lượng tha ta một mạng!”

“Sau này ta không dám như vậy nữa, ngài cho ta một cơ hội, ta biết lỗi rồi!”

Hoàng Thiên Thánh vội vã cầu xin tha thứ, nhưng trong lòng lại tràn đầy sát cơ, gã đang chịu sỉ nhục trước nay chưa từng có.

Diệp Lăng lắc đầu, không coi trọng lời sám hối này, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, gã sẽ không thay đổi.

“Không sao chứ, đi thôi, ca ca mang ngươi đi.”

Diệp Lăng đi tới đỡ tiểu cô nương, sau đó rời khỏi con phố này.

Sau khi Diệp Lăng và tiểu cô nương hoàn toàn biến mất ở cuối phố, Hoàng Thiên Thánh dữ tợn hét lên, muốn giết chết Diệp Lăng báo thù rửa hận!

Bình Luận (0)
Comment