Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 947 - Chương 948: Đừng Hòng Rời Đi

Chương 948: Đừng hòng rời đi

Bản tính của Hoàng Thiên Thánh không cho phép gã chịu khuất nhục đến vậy mà không hề làm gì.

Gã chắc chắn sẽ trả thù, với tính cách của gã, Diệp Lăng sẽ bị phạt nặng, thậm chí còn phải chết.

Sau khi gã dữ tợn gào xong, đám Kim Tiên nằm dưới đất bò dậy, đỡ Hoàng Thiên Thánh dậy, vội chạy về hướng Hoàng Thiên Phủ.

Diệp Lăng mang tiểu nha đầu đi tới một lữ điếm, tìm một gian phòng cho nàng tắm rửa một chút.

Diệp Lăng chờ ở phòng ngoài, phân phó tiểu nhị đưa thức ăn tới, nhìn dáng vẻ tiểu nha đầu, có lẽ đã lâu rồi không ăn gì.

Mặc dù Tiên Nhân có thể ích cốc, Thần Anh cảnh đói mấy năm cũng không có vấn đề gì, nhưng ăn uống vẫn sẽ có cảm giác thỏa mãn.

Không lâu sau, cửa mở ra, tiểu nha đầu mặc một bộ trường sam màu trắng đi ra, nàng cúi đầu, Diệp Lăng liếc mắt nhìn nàng rồi lập tức sửng sốt.

Tóc ướt nhẹp phủ trên bả vai, trên khuôn mặt đỏ rực đã có vài phần quyến rũ, đôi mắt sáng như trân châu.

Mỹ nhân, Diệp Lăng thầm than, nếu nàng trưởng thành, không biết sẽ mê đảo bao nhiêu nam nhân.

“Đến đây đi, đói bụng lắm hả, ăn trước đi.”

Diệp Lăng mỉm cười, tiểu nha đầu vẫn còn sợ người lạ, nhưng có vẻ như không chống được sự mê hoặc của thức ăn, nàng đi tới, thận trọng cầm một miếng thịt ăn.

Dần dần nàng buông lỏng cảnh giác, bắt đầu ăn uống tự nhiên, ăn no rồi còn ợ một cái, vỗ bụng mình.

“Ngươi có người nhà không??”

Diệp Lăng nhẹ giọng hỏi, tiểu nha đầu lắc đầu, sắc mặt như thường, có vẻ nàng cũng không hề thương tâm.

“Ta không có người thân, từ khi ta nhớ được thì đã làm ăn xin hoặc làm chút việc vặt ở Hoàng Thiên lãnh thổ.”

Có vẻ tiểu nha đầu đã không còn đề phòng Diệp Lăng, bắt đầu nói nhiều hơn.

Diệp Lăng gật đầu: “Vậy ngươi có tên không?”

“Tên? Đúng rồi, ta có một khối Ngọc Bài, phía trên có khắc hai chữ, từ khi ta biết chuyện đã đeo rồi, cho nên ta hay dùng hai chữ này như tên.”

Tiểu nha đầu tháo Ngọc Bài trên cổ xuống đưa cho Diệp Lăng.

Là một khối Ngọc Bài màu tím, chất liệu thần bí, hắn không nhìn ra rốt cuộc là làm bằng vật liệu gì.

Trên Ngọc Bài khắc hai chữ, rất thanh tú, vừa nhìn đã biết là nữ nhân khắc lên, hai chữ này là Tử Y.

“Tử Y đúng không?”

“Nếu như ngươi không có nơi để về, vậy đi theo ta đi, sau này ngươi gọi ta là ca ca là được.”

Diệp Lăng cười nói sờ đầu Tử Y, hắn có hảo cảm với Tử Y, nhận làm muội muội cũng không tồi.

Tử Y ngẩn người, khuôn mặt ngây thơ nhìn Diệp Lăng, rồi nàng gật đầu thật mạnh, có vẻ có hơi kích động.

“Ca ca! Ta có ca ca!”

Tử Y kích động, Diệp Lăng mỉm cười lắc đầu, quả nhiên trẻ nhỏ rất dễ thỏa mãn.

“Được rồi, nghỉ ngơi một hồi đi, chúng ta đi đến một nơi rồi ta mang ngươi về nhà.”

Diệp Lăng vỗ vai nàng, Tử Y gật đầu, sau đó leo lên giường nhắm mắt ngủ.

Mấy phút sau, Tử Y đã chìm vào giấc ngủ, dù sao vẫn chỉ là đứa trẻ, hơn nữa còn trải qua sự tình như vậy, nàng đã cực kỳ mệt mỏi, vậy nên nhanh chóng ngủ mất.

Diệp Lăng nhìn Tử Y đã ngủ say mà lông mi không ngừng rung động, hắn không khỏi lắc đầu, tiểu nha đầu này không có cảm giác an toàn.

Cũng phải thôi, lẻ loi một mình mà sống được ở Tiên Giới tàn khốc đến bây giờ không dễ dàng gì.

Sau khi Tử Y vừa mới ngủ chưa lâu, sắc mặt Diệp Lăng biến đổi, hắn đứng dậy phất tay một cái, một đạo Tiên Lực bao phủ Tử Y.

“Một đám khỉ nhảy nhót! Đừng ép ta phải động thủ!”

Diệp Lăng lạnh giọng nói, hắn cảm giác được một đám Đại La Kim Tiên và một cường giả Tiên Vương sơ kỳ đang tìm kiếm hắn và Tử Y trong khách sạn.

“Yên tâm đi, ca ca sẽ không để cho bất luận kẻ nào làm phiền ngươi!”

Diệp Lăng thì thào, giọng nói kiên nghị như một lời thề.

Rồi Diệp Lăng ra khỏi phòng, đứng trên hành lang, Diệt Tiên Kiếm lặng yên xuất hiện trong tay, lóe ra kiếm quang ban bác.

Sau đó, ước chừng hơn 20 cường giả xuất hiện đối diện Diệp Lăng, mỗi kẻ đều mang theo sát cơ cuồn cuộn, thần sắc dữ tợn.

Người cầm đầu là cường giả Tiên Vương sơ kỳ, thần sắc uy nghiêm, hai tay chắp sau lưng, vô cùng cao ngạo.

“Đại La mà cũng dám động Thiên Thánh thiếu gia, ngươi muốn chết ư?”

Cường giả Tiên Vương sơ kỳ khinh miệt cười nói, Diệp Lăng lại nở nụ cười không kiêng nể gì cả.

Tiên Vương kia còn không bằng Hư Thiên Tiên Vương, nếu mình muốn giết gã thì chẳng mất bao công sức.

“Lên đi, làm thịt kẻ không biết trời cao đất rộng kia!”

Tiên Vương phất tay, hơn 10 cường giả Đại La khí thế xông thiên, cầm Tiên Khí tấn công Diệp Lăng.

Từng đạo công kích phóng đến, mang theo sát ý nồng nặc.

Hoàng Thiên Thánh đã ra lệnh, tìm được Diệp Lăng thì trực tiếp giết chết, không cần buông tha Tử Y, hai kẻ dám can đảm đắc tội gã đều phải chết!

Nhưng mười mấy cường giả Đại La còn chưa vọt tới gần Diệp Lăng, Diệp Lăng đã động.

“Lôi Vực, hàng lâm!”

Lôi Vực lan tràn từ dưới chân Diệp Lăng ra bốn phía, từng đạo lôi đình không ngừng hiện lên trong không trung.

Diệp Lăng cầm Diệt Tiên Kiếm cười lạnh một tiếng, nhìn đám ngu ngốc lao đến nạp mạng.

“Không được! Mau lui lại!”

Tiên Vương đứng cách đó không xa thấy Lôi Vực hàng lâm thì lập tức kinh hãi, vội vã quát.

Nhưng đã muộn, mười mấy cường giả Đại La kia lao vào Lôi Vực, thế tiến công hoàn toàn ngưng lại.

Ngay sau đó, Diệp Lăng mỉm cười, nụ cười lạnh giá không gì sánh được.

“Đừng hòng chạy thoát!”

Hắn vung kiếm, kiếm quang phóng đi, tất cả cường giả Đại La chỉ thấy một đạo hàn quang sâm nhiên chợt lóe lên trước mắt mình.

Ngay sau đó, từng luồng khí tức tịch diệt sinh ra trong cơ thể bọn hắn, sinh cơ dồi dào trong cơ thể biến mất trong nháy mắt!

“Không!”

Tất cả cường giả Đại La đều kinh hô, nhưng vô dụng.

Từng cường giả ngã xuống mặt đất, thần sắc Diệp Lăng vẫn đạm mạc như trước.

Ngày hôm nay, hắn giết mười mấy cường giả Đại La chỉ như giết một con chó, không cần tốn nhiều sức.

“Qua đây, ta giết ngươi!”

Diệp Lăng nâng kiếm, chậm rãi đi về phía cường giả Tiên Vương sơ kỳ.

Bình Luận (0)
Comment