Tôi Dựa Vào Đoán Mệnh Để Trở Thành Minh Tinh ( Dịch Full )

Chương 261 - Chương 261. Cường Thế Phản Kích

Chương 261. Cường thế phản kích Chương 261. Cường thế phản kích

“Bỏ Thác Thê đi!” Thần sắc Đường Ngu nghiêm nghị, “Không ngờ bọn họ lại có đạn Vân Bạo!”

Vành mắt Cố Tử có chút đỏ, tuy rằng chỉ là thi đấu mô phỏng, nhưng anh em chiến hữu ở trước mặt hoá thành khí, ngay cả tro bụi đều không có lưu lại, vẫn làm người thực khó chịu.

Quan quân ở bên cạnh khu Thác Thê, may mắn chạy thoát được kêu gọi trong kênh liên lạc, “Báo cáo Vân tổng chỉ huy... Đối phương đột nhiên xuất hiện, chúng ta không kịp phòng bị, hiện tại bên này gần như không còn ai.”

Một nam sinh cao lớn khóc rối tinh rối mù, cách cơ giáp cũng có thể cảm giác được cái mũi đỏ của hắn.

Vân Mạt kỳ thật cũng không quá dễ chịu.

Chiến trường chính là sát tràng, không phải ngươi chết chính là ta sống.

Sinh mệnh ở trước mặt vũ khí công nghệ cao, chính là yếu ớt như vậy.

Đây là trò chơi sao? Trò chơi chân thật như vậy, rất khó làm người không rung động.

Nhưng lúc này không thể hoảng, dù cho tất cả mọi người luống cuống thì nàng cũng không thể hoảng.

Lúc này cũng không thể quá thương tâm, đau buồn binh tất bại, đây khả năng cũng chính là nguyên nhân khiến rất nhiều vị chỉ huy bị cho là kẻ máu lạnh đi.

Yết hầu của nàng hơi cứng, hất hất đầu, mạnh mẽ nuốt xuống một tia khổ sở chợt lóe qua kia, khi quay đầu lại, lại là thân ảnh tràn ngập quả quyết cùng cứng cỏi thường thấy.

Âm thanh Vân Mạt có chút khàn khàn, nhưng hạ lệnh quả quyết, “Rút lui, trước rời khỏi nơi đó, Phương Hồng Thần dẫn người đi qua tiếp ứng, sau khi tìm được người thì hướng về phía Prot hội hợp. Nhất định phải đưa được mọi người trở về!”

“Đã rõ, bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ.”

Khu Thác Thê lấy trọng trang làm chủ, vốn thiết kế để phòng thủ, không nghĩ tới còn có loại đạn Vân Bạo cực kỳ vô nhân đạo này.

Binh lính bị lan đến gần, ngoại trừ hít thở không thông, còn phải chịu bỏng rát, tử trạng cực thảm, chiến tranh chính là vô tình như vậy sao?

Ven đường lại gặp phải một cỗ binh lực nhỏ của đối phương ngăn chặn.

“Chỉ huy, làm sao bây giờ?” Triệu Diệu không cần nghĩ ngợi ngẩng đầu hỏi nàng.

“Đừng hoảng hốt, ổn định, nhân số của bọn họ không nhiều lắm, cứu viện của chúng ta rất nhanh liền đến”.

Ngoại trừ Thác Thê, còn có Bỉ Cách, còn có vô số địa phương khác đang chờ nàng an bài.

Binh quý thần tốc, chiến tranh đánh chính là một tay tiên cơ.

Tổn thất lúc trước làm nàng ý thức được rằng, quá mức dựa vào tính là không được, nàng còn phải có đầu óc.

Vân Mạt nghĩ rồi lại nghĩ, nhớ lại chương trình học ít ỏi do giáo thụ giảng giải, cùng với những kiến thức lúc trước Lưu Dược nhồi cho nàng để đi tranh đoạt vị trí chỉ huy.

Tuy rằng, mỗi một trận đại chiến đều không giống nhau, nhưng có chút ý nghĩ lại có thể tham khảo.

Hồi phục lại tinh thần, Vân Mạt quyết đoán hạ lệnh, “Trung đội 3, Trung đội 4, tiếp tục vòng đến phía sau Trung đội 2 của đối phương, khi đánh, các ngươi chỉ cần lo cho chính các ngươi”.

Hai bên từng người hành động, các loại máy bay trên không trung bay về phía không giống nhau, trong đêm tối ánh đèn lấp lánh nhấp nháy, giấu ở phía sau ánh đèn chính là nguy cơ mất mạng, một trận mưa rền gió dữ đang thong thả kéo ra.

Phía trước quang não, quần chúng xem thi đấu cũng ngừng thở, phảng phất đặt mình bên trong chiến trường, tâm đều đi theo nhấc lên.

Bọn họ đã ít bình luận hơn, hiện tại bọn họ chỉ nghĩ dâng đầu gối lên cho chỉ huy hai bên, trận chiến dịch này làm cho người bên ngoài như bọn họ đều căng chặt một lòng.

Đây vẫn là đầu óc của nhân loại sao?

Sao có thể trong chốc lát đánh nơi này trong chốc lát đánh chỗ đó? Ngươi đổi tới đổi lui như vậy, không chóng mặt sao?

“Vân Mạt thật lợi hại!”

“Đó là chị Vân của ta, thực lực còn phải nói sao?”

“Không không, ta không phải nói năng lực chỉ huy của nàng, ta là nói năng lực xem tướng của nàng, nàng làm sao biết được hai người đối phương có mâu thuẫn?”

“Chưa thấy cúc áo kia sao? Thật thần kỳ, ta cũng muốn……”

Người xem vang lên những lời này, vô số người vỗ đùi.

Nhưng âm thanh ồn ào, nhốn nháo, khi nhìn thấy một màn đạn Vân Bạo kia liền an tĩnh xuống.

Trong lửa đạn liên miên tựa hồ xuất hiện nhịp trống, không biết là ai, chậm rãi đánh phụ đề ở góc trên bên phải màn hình:

" Tám trăm dặm hàng quân chia thịt. Năm mươi dây, đàn bậy biên thành. Mùa thu sa trường điểm binh." (*)

(*) Ba câu trong bài thơ “Phá trận tử” của Tân Khí Tật.

Có lẽ, đây chính là tâm tình trong giờ phút này của bọn họ.

Vân Mạt ngay sau đó an bài chủ lực di chuyển ra phía sau trung đội 2 của Mai Đội.

Hai bên ở trong bóng tối triển khai va chạm chính diện.

Ốc Nhĩ Thiết có chút hoảng hốt, đối mặt với Vân Đội lao đến rào rào, hắn có chút lúng túng, “Chỉ huy, ta cần chi viện, quân địch đang ở đây!”

Randy hạ lệnh cho Harris, “Hoả tốc chi viện cho Ốc Nhĩ Thiết.”

Khoé miệng Harris nhẹ kéo xuống, quyết đoán cầm lấy máy truyền tin, nhưng động tác cùng lời nói ra có chút ý vị sâu xa, “Chi viện Mạch Tư Bảo.”

Mà lúc này, đội ngũ Vân Mạt đã phá tan phòng tuyến của Mạch Tư Bảo.

Nắm tay cơ giáp của Hoắc Xuyên hướng về phía Mạc Mặc đấm một chút, hai người ở trong kênh liên lạc nói chuyện phiếm, “Ta đặc biệt muốn hỏi Ốc Nhĩ Thiết, ngươi có kinh hỉ không, bất ngờ không?”

“Ha, ta vừa mới học được 'đả cẩu bổng pháp'……”

Ốc Nhĩ Thiết oán hận tiếp tục hướng Randy thúc giục, bọn hắn bị vứt bỏ sao?

“Đại tá Randy, đại tá Randy, ta yêu cầu chi viện, yêu cầu hoả tốc chi viện!”

Randy có chút đau đầu, một đám ‘giá áo túi cơm’, nghĩ hắn không nhìn ra tiểu tâm tư của Harris sao?

(*) giá ao túi cơm: ý nói người vô dụng, kém cỏi.

Nhưng hắn hiện tại không mắng được, chỉ có thể cưỡng chế hỏa khí trong lòng, “Harris, đẩy tốc độ nhanh hơn đi!”

Ốc Nhĩ Thiết đã gấp đến mồ hôi ra đầy đầu, đại quân Vân Đội đuổi đến, đạn dược hạng nặng rơi xuống phụ cận. Trên giao diện thể hiện nhân số giảm không ngừng. Nếu như bị một học sinh đánh cho tàn phế, về sau thật sự đừng lăn lộn!

“Ốc đội trưởng, chúng ta rút lui trước……” Một binh lính đi lên kéo hắn ra bên ngoài.

“Ăn hại!” Ốc Nhĩ Thiết phỉ nhổ, đầu tàu gương mẫu, lao vào trong bóng tối.

Randy rời khỏi kênh liên lạc, thần sắc có chút ngưng trọng, “Trung đội 2 sợ là không được”.

Trán Mai Căn toát ra mồ hôi lạnh, “Sao có thể, Harris không phải đang đi qua sao?”

Randy có chút tức giận, “Đúng, hắn đang trên đường đi qua, định cùng Vưu trong ngoài giáp công, khi tiếp viện của chúng ta đến, rất nhanh là có thể từ thủ chuyển thành công, bức Vân Đội ra khỏi khu trung tâm, Harris chỉ sợ là đã đánh cái bàn tính này đi.”

Mai Căn không biết nên nói gì, chỉ có thể trầm mặc.

“Tùy hắn đi, như vậy cũng tốt”, Mai Căn than nhẹ một tiếng, ném tàn thuốc trong tay.

Mất đi hai vạn người, xóa được nhân tố không hài hòa trong đội ngũ, thuận tiện tiêu diệt chủ lực của đối phương…… Cũng chỉ có thể nghĩ như vậy.

Đáng tiếc chính là, bàn tính của bọn họ đánh đến quá vang, nhưng Vân đội lại như con cá chạch, một lần nữa đánh cho bọn họ trở tay không kịp. Không đợi Harris đến nơi, Vân Mạt đã rút lui.

“Đệch, nàng rốt cuộc làm sao mà biết được?”

Người xem trước Tinh Võng chết lặng.

Rõ ràng đây đã không phải là một học sinh quân giáo nữa. Nàng phảng phất như là biết trước mọi việc.

Liên Châu cùng Điền Điềm Điềm đã sớm thổi cầu vồng trên mạng.

Mọi người hiện tại ngoại trừ cảm thán, đã không biết nên nói cái gì mới tốt. Thậm chí còn có người nói trí tuệ Vân Mạt như yêu ma quỷ quái…gọi tắt là yêu nữ.

Thiếu nữ am hiểu vẽ truyện lại bắt đầu múa bút thành văn.

Tất cả mọi người hứng thú bừng bừng canh ở bên màn hình, không ai muốn rời khỏi quang não trở về ngủ.

Bọn họ hiện tại chỉ nghĩ nghe xem, chỉ huy hai bên đang nói cái gì.

Bình Luận (0)
Comment