Tôi Dựa Vào Đoán Mệnh Để Trở Thành Minh Tinh ( Dịch Full )

Chương 262 - Chương 262. Công Này Sở Tất Cứu

Chương 262. Công này sở tất cứu Chương 262. Công này sở tất cứu

Đêm đã khuya, Mai Đội tổn thất hơn hai vạn người, Vân Đội tổn thất một vạn người, chênh lệch nhân số hai bên bắt đầu dần dần kéo xa hơn.

Chậm rãi, binh lực hai bên đều dời đến vị trí trung gian.

Phía trên khu Basa tinh quang xán lạn!

Phía trên Tác Diêm cũng đồng dạng sáng rọi.

Bộ chỉ huy Mai Đội.

“Đại tá Randy, hiện tại nên làm như thế nào?” Mai Căn cẩn thận nhìn người nam nhân đang cúi đầu kia.

Randy ngậm một tia cười, thần sắc thập phần nghiêm túc. Đây vẫn là đối thủ đầu tiên có thể bức hắn đến loại hoàn cảnh này.

“Tấn công nơi này tất sẽ cứu được!” Trong mắt Randy lóe tinh quang.

“Tấn công như thế nào? Nơi nào?”

Mai Căn nhìn chằm chằm cằm hắn, hận không thể khiến hắn mau mau nói thêm vài câu.

Chênh lệnh một vạn đầu người, hắn gấp muốn chết!

“Đi đánh Tác Diêm, nơi tiếp viện lớn nhất của Vân Đội……”

Randy vừa nói xong, Vưu đã click mở tư liệu Tác Diêm. Hắn dù sao cũng là một người thân kinh bách chiến, lập tức liền hiểu được ý đồ của Randy.

Chúng ta tập trung ưu thế binh lực đánh chỗ yếu hại của ngươi, ngươi có phòng thủ hay không phòng thủ?

Nếu phòng thủ, vậy thì chính diện quyết đấu xem hươu chết về tay ai.

Không phòng thủ, vậy Mai Đội sẽ chiếm lĩnh được Tác Diêm.

Mà một khi bọn họ chiếm lĩnh Tác Diêm, cùng Thác Thê nối thành một mảnh, sẽ cắt đứt đầu và đuôi của Vân Đội, đạt tới hiệu quả “Gõ nhịp phá liên”, quả nhiên là cáo già.

Vân Mạt đứng ở dưới ánh đèn trầm ngâm.

Basa là căn cứ chủ lực của quân địch, Tác Diêm cũng là tiếp viện phía sau của Vân Đội.

Mọi người đều biết nàng chiếm lĩnh chủ yếu là bên ngoài, cũng chính là mảnh đất cằn cỗi mà Mai Đội chướng mắt. Trong đó, Tác Diêm chính là khu trung tâm của Vân Đội.

Khu bên ngoài kia có vị trí chiến lược gì sao? Bọn họ xem không hiểu, đây đã không phải thời đại nông thôn vây quanh thành thị nữa.

Nhưng bọn hắn cũng tuyệt không tin tưởng, nàng là bởi vì thực lực không đủ mới đi chiếm lĩnh bên ngoài.

Chỉ là vô luận sắp hàng, tổ hợp như thế nào, cũng không nhìn ra được ý đồ của nàng. Chỉ có thể chờ xem nàng làm sao đoạn tuyệt đường lui lại xông ra.

Cũng chính vì nguyên nhân chia quân chiếm cứ bên ngoài, dẫn tới nàng kỳ thật cũng không có binh lực dư thừa để xung đột chính diện cùng quân đối phương.

Randy đã từng thử tám thành thị phòng thủ nghiêm mật của nàng.

Một khi đã như vậy, lấy kinh nghiệm của Randy, hắn không có khả năng không nhìn ra được phân bố binh lực của nàng.

Như vậy vô cùng có khả năng, hắn sẽ thẳng bức Tác Diêm.

Không xác định được đối phương có còn đạn Vân Bạo hay không. Nếu có đạn Vân Bạo thêm vào, hơn nữa đối phương còn tập trung binh lực thì Tác Diêm liền không thể không từ bỏ.

Nhưng từ bỏ Tác Diêm, nghĩa là bọn họ sẽ đánh mất tiếp viện.

Dưới quy mô tiêu hao như vậy, ném Tác Diêm, không riêng gì tiếp viện có vấn đề, mà khả năng sĩ khí cũng có vấn đề.

Nhìn từ trên cao, cúc áo trong tay Vân Mạt bay nhanh xoay tròn. Nàng cần thời gian, ít nhất phải chống được đến đêm khuya……

Randy đứng ở trong phòng chỉ huy, ngữ điệu tràn ngập lực lượng, “Không cần đi quản đầu người, nhìn xem trang bị của các ngươi, ngẫm lại tiếp viện của chúng ta, ưu thế vẫn còn trong tay chúng ta, không thể cho bọn hắn cơ hội Đông Sơn tái khởi!”

“Đem đạn đạo tầm xa của chúng ta tất cả đều đánh ra, xuất kích nhiều hướng, không tiếc hết thảy, bắt lấy Tác Diêm!”

Theo giọng nói hắn rơi xuống.

“Tất tất đô……”

“Vèo vèo vèo……”

Tiếng huýt gió của đạn đạo, âm thanh các loại máy bay nhảy dù vang vọng ở phía trên Tác Diêm.

Vân Mạt đã ngồi vào trong cơ giáp trinh sát, giọng nói của nàng cũng tràn ngập nhẹ nhàng, “Đã đến giai đoạn phân tán rút lui như dự tính, giữ được đầu người của chính mình!”

Randy tiếp tục kêu gọi, “Bắt lấy Tác Diêm, chúng ta sẽ cách thắng lợi không xa! Không cần do dự, đánh tan Vân Đội cho ta!”

Sắp tiến hành quyết chiến, khán giả có chút nhiệt huyết sôi trào, tim đều nhắc tới cổ họng.

Thị giác lại lần nữa theo sát Vân Mạt, Vân Mạt vẫn là biểu tình bình tĩnh kia, chỉ vào vùng núi cách nơi này gần nhất,

“Trung đội 1, Trung đội 2 lui về Cát Bình, nơi đó tuy rằng hẻo lánh, tài nguyên thiếu thốn, nhưng nơi đó là vùng núi, trước đi đến nơi đó tránh chủ lực của đối phương!”

“Trung đội 3 ở bên ngoài Tác Diêm động lên, phòng ngự là chính.”

Hai bên trận địa, cơ giáp, đạn pháo bay múa, cuối cùng chuyển hóa thành vô số chém giết, chiến tranh cùng nhiệt huyết làm tất cả mọi người hãm sâu vào trong đó.

Trương Qua cũng đang nhìn màn hình, các huấn luyện viên đi theo tấm tắc nói.

“Ta không thể không nói, ta đã thấy rất nhiều thiên tài, nhưng bình tĩnh giống như nữ sinh này, đúng là hiếm thấy. Có thể đua một phen cùng Randy, trong quân cũng không có bao nhiêu người……”

Trong mắt Trương Qua cũng có ý cười, nếu là hắn, hắn tự nhận chính mình vẫn sẽ trung quy trung củ, không xuất kỳ bất ý được như vậy.

Thời gian trôi qua, ánh trăng chậm rãi chênh chếch trên bầu trời, toả ánh sáng bàng bạc xuống dưới.

Vân Mạt bắt đầu hơi hơi có chút ý cười.

Đội ngũ vừa mới đến Cát Bình, góc trên bên phải thể hiện thương vong của bên ta là hơn 3000 người, Vân Mạt một lần nữa hạ đạt mệnh lệnh.

“Các anh em, thời điểm phản kích đã tới!”

“Cái gì?” Đội viên bên ta đang bị đánh đến mặt xám mày tro đều nâng đầu lên, có chút mê mang, trốn lâu như vậy hiện tại liền có ưu thế phản kích sao?

“Không phải, chỉ huy, vừa mới ném căn cứ tiếp viện, hiện tại liền phản kích sao?”

“Đẩy mạnh về chung quanh, lưu lại tòa thành này cho bọn hắn!” Vân Mạt cười tủm tỉm chỉ vào một điểm ở giữa.

“Lên!”

“Tiến!”

“Đuổi theo!”

Cơ giáp phản chiếu ánh sáng của đạn đạo phát ra ánh kim loại lạnh lẽo.

Kiếm laser, súng ngắm, các loại thanh âm pháo nổ lại lần nữa vang thành một mảnh.

Xung quanh Lưu Dược hình thành một mảnh trống rỗng. Đối phương đã biết uy lực sát khí của hắn, chỉ cần nhìn thấy một bộ cơ giáp màu vàng đất, liền sẽ nhanh chóng rút lui về sau.

Vui đùa cái gì vậy? Chết trận sa trường thì còn có thể hát khúc ca bi tráng, nhưng nếu là bị hố chết, cũng chỉ có thể im lìm.

Đạn pháo của Hoắc Xuyên đã sớm dùng hết, lúc này đang giơ trọng kiếm đánh sâu vào phía trước.

Tony mang theo đội ngũ Lam Tinh, giống như một thanh đao nhọn sắc bén, ở trong sự vây quanh của đối phương cường thế xé mở ra một lối đi.

“Vèo……” Không biết từ nơi nào bay tới viên đạn.

Cơ giáp của Vân Mạt bỗng nhiên lật nghiêng tại chỗ một cái, trốn đến phía sau một công sự che chắn.

Trong tầm nhìn xuất hiện một tiểu đội cơ giáp của Mai Đội. Ngay từ đầu, tiểu đội này đã bị bọn họ bỏ qua, sau đó biến mất.

Hóa ra, cơ giáp cận chiến mang theo vũ khí hạng nặng vốn chờ ở chỗ này ôm cây đợi thỏ!

Mọi người bắt đầu nhớ tới truyền thuyết về Randy.

Truyền thuyết rằng hắn sẽ ở thật lâu phía trước mai phục một quân cờ…… Đã đánh bao nhiêu lâu, quân cờ được chôn ở địa phương xa như vậy?

Nhưng đáng tiếc, người mà hắn gặp gỡ chính là Vân Mạt.

Nàng đã sớm nhìn thấu sát khí quay cuồng nơi đây, cũng lặng yên bố trí phản kích, dùng chính nàng làm mồi nhử.

Hẹn gặp lại…… Vân Mạt vững vàng hạ lệnh.

Hơn một trăm quân tinh nhuệ của Mai Đội, còn chưa đạt tới mục đích đánh bất ngờ đã nhanh chóng bị bao vây tiêu diệt.

Khi tin tức truyền lại, giữa mày Andy nhảy lên một chút.

Hắn thật sự không nghĩ tới, đối phương sẽ khó giải quyết như thế, lại còn là một học sinh?

Đầu đã bắt đầu ẩn ẩn có cảm giác đau, mau đến cực hạn, cần tốc chiến tốc thắng.

Ánh mắt Randy một lần nữa trở lại trên bản đồ, hắn đã không còn thông qua Mai Căn thuật lại mệnh lệnh, mà trực tiếp tiếp quản bộ chỉ huy.

Quan chỉ huy của đối phương, làm hắn dâng lên hưng phấn vì gặp được kỳ phùng địch thủ.

Theo từng đạo mệnh lệnh hạ đạt, Mai Đội lấy Tác Diêm làm cứ điểm, tiếp tục mở rộng về phía Đông, củng cố ý định tiến về phía bắc sau đó.

Bình Luận (0)
Comment