Tôi Dựa Vào Đoán Mệnh Để Trở Thành Minh Tinh ( Dịch Full )

Chương 263 - Chương 263. Ta Nếu Là Treo?

Chương 263. Ta nếu là treo? Chương 263. Ta nếu là treo?

Mai Đội quả nhiên vẫn còn đạn Vân Bạo, dựa vào nó, lại bắt lấy mấy thành, một hồi chiến tranh tràn ngập mùi khói thuốc súng, làm người cảm thấy áp lực không thở nổi.

Chiến tuyến đã bắt đầu chậm rãi di chuyển về hướng đông, khu Basa rời xa lửa đạn.

Randy chiếm giữ toàn bộ phòng tuyến phía đông, đối với chính họ mà nói, xem như chiếm cứ thiên thời địa lợi nhân hòa, là thời điểm nên chuẩn bị thu võng.

Khi Mai Đội đao to búa lớn chuẩn bị hái quả ngọt, Vân Đội vẫn một bộ dáng cũ.

“Vân Mạt, binh lực của đối phương hiện tại đã triển khai. Ta thấy một lữ đoàn ở vị trí Nam Âm”, thanh âm Tony từ trong kênh liên lạc truyền đến.

“Lên”, ngữ điệu Vân Mạt ngắn gọn, leng keng hữu lực.

“Nghe mệnh lệnh của ta! Toàn thể đều tham gia, lữ đoàn 3 của Trung đội 1 công kích Nam Âm, lữ đoàn bốn, lữ đoàn năm của Trung đội 1 phân biệt ở sườn Nam Bắc và Đông Nam Cát Bình cắt đứt viện trợ. Người còn dư lại của Trung đội 1 làm thành đội dự bị.”

……

Đầu Randy sinh đau, chủ lực của đối phương mơ hồ, đã đến trận địa còn không ngừng quấy rối. Chỉ cần là điểm yếu binh lực, lập tức có thể nghênh đón cơ giáp vũ trang của đối phương.

Nằm vùng của đối phương đã bị tìm ra không ít.

Huống hồ, trong chiến đấu dày đặc như vậy, nằm vùng khó có thể kịp thời truyền tin tức về, Vân Đội làm sao biết máy bay địch ở chỗ nào?

Randy có chút không thể tin được, một học sinh có thể làm được đến nhường này sao? Sau lưng nàng có phải cũng cất giấu nam nhân khác hay không?

Đối phương giỏi dụng binh, xuất kỳ bất ý. Hơn nữa, đúng như những gì người khác nói, nàng cực am hiểu tập trung ưu thế binh lực!

Giao phong ở Nam Âm, đối phương tổn thất hai ngàn người, Mai Đội tổn thất 3000 người.

Quyết đấu ở Cát Bình, đối phương tổn thất 3000 người, Mai Đội tổn thất 5000 người.

Một lần nữa giao tranh ở Thác Thê, đối phương tổn thất hai ngàn người, Mai Đội tổn thất hai ngàn người.

Cán cân thắng bại không biết đã nghiêng về bên nào. Tiếng rống giận, tiếng chém giết thậm chí còn che lấp cả tiếng lửa đạn.

Người xem trước quang não đã không chỉ đơn giản là khiếp sợ nữa.

Nữ sinh này chính là yêu quái!

Một học sinh chưa bao giờ học tập qua về chỉ huy, lại có thể đánh ra tới mức độ này, nếu được lựa chọn vào trong quân cũng có thể lên như diều gặp gió.

Cũng có nhiều người suy nghĩ, cảm thấy đáng tiếc cho Vân Mạt. Nàng dù sao cũng là người Lam Tinh, bộc lộ mũi nhọn như vậy, có lẽ không phải cách làm tốt.

“Vân tổng chỉ huy, đạn dược của chúng ta không đủ……”

“Trung đội 3 của chúng ta cũng vậy, nguồn năng lượng đã khô kiệt!”

“Chúng ta cũng……”

Từng tiếng kêu gọi nổ tung ở trong kênh, trong bầu không khí khẩn trương này, không thể nghi ngờ là một loạt tin dữ.

Nhìn như chênh lệch đầu người đã mở rộng, nhưng Vân Mạt thập phần rõ ràng, ở trên phương diện trang bị, bên ta đã như trứng chọi đá.

Hiện tại, không riêng gì Mai Căn muốn tốc chiến tốc thắng, Vân Đội càng cần tốc chiến tốc thắng hơn.

Chiến trường thay đổi trong nháy mắt, ai cũng không biết hươu chết về tay ai.

Chỉ là, sư tử vồ thỏ cũng muốn dùng toàn lực, Vân Mạt tự nhiên cũng muốn toàn lực đánh một trận.

“Lưu Dược đâu?” Vân Mạt hỏi bên trong kênh liên lạc.

Lưu Dược đã sớm mặt xám mày tro. Người ủy khuất nhất ở nơi này chính là hắn.

Không phải mệt do cùng địch nhân so đấu, mà là mệt do bị vận mệnh liên lụy. Hắn muốn gào thét với ánh trăng "thể chất xui xẻo cái em gái nhà ngươi.”

Ai con mẹ nó đã nói với hắn, hắn là một phá vận giả? Phá vận giả chính là sau khi bị hố sẽ kéo dài hơi tàn sao?

Cơ giáp đã thay đổi không biết bao nhiêu bộ, con bà nó, các ngươi đánh mệt mỏi còn có thể nghỉ ngơi một chút, vì sao ta trốn đến nơi nào đều có thể bị người tìm được?

Đấu tranh cùng hồng thú, đấu tranh cùng bẫy rập……đấu tranh cùng vận mệnh xui xẻo... Kia tính là xui xẻo hay là chính mình.

“Còn sống”, Lưu Dược hữu khí vô lực trả lời. Hắn nghĩ, hiện tại Vân Mạt có lẽ càng mệt hơn hắn đi?

Chỉ huy nhìn như vân đạm phong khinh, nhưng áp lực tâm lý phải chịu đựng chỉ sợ so với tất cả bọn hắn còn lớn hơn.

“Ngươi đi khu Basa đi. Đi tìm chỉ huy của bọn họ……” Vân Mạt cười hắc hắc, “Mọi người đã mệt nhọc rồi, đánh xong sớm một chút để còn ra ngoài đi ngủ.”

Lưu Dược lập tức muốn thu hồi đồng tình với nàng:…… Ngủ cái gì mà ngủ, ngươi có bản lĩnh như vậy, sao không tính xem chỉ huy của bọn họ ở nơi nào? Định ra vị trí chính xác không phải chém đầu càng nhanh hơn sao?

Chỉ là, hắn rốt cuộc không dám nói ra, tin Vân Mạt có vận may, đời này chỉ có thể dựa vào nàng, tương lai lập gia đình cũng nên làm hàng xóm, đem thể chất xui xẻo hoàn toàn ngăn chặn.

Vân Mạt nhớ tới thảm trạng của Lưu Dược, âm thầm cười cười, cũng không biết một thân mỡ béo kia của hắn đã ép ra được bao nhiêu dầu?

Một lát sau, Vân Mạt ngẩng đầu hỏi Triệu Diệu: “Đạn đạo siêu viễn trình của chúng ta còn mấy phát?”

“Đều nằm trong tám đội mà ngươi chỉ định, mỗi đội bốn phát!”

“Vẫn không đủ, đi đoạt thêm đi! Trước đêm khuya cần phải gia tăng lợi thế”, Vân Mạt quả quyết nói.

“Sao thế, chúng ta cần nhiều siêu viễn trình như vậy làm gì? Tính cơ động kém, hiện tại, đã là trói buộc của chúng ta.” Đường Ngu có chút không quá hiểu.

Vài lần chính diện giao phong, có rất nhiều lần, nàng rõ ràng có thể bắt được càng nhiều đầu người hơn, nhưng lại chỉ vì đi điều tra kho vũ khí của đối phương, mà từ bỏ cơ hội rất tốt.

“Đây là pháo hoa ta tặng cho Mai Đội”, Vân Mạt không tính toán giải thích nhiều, người nhiều mắt tạp, nàng vẫn cảm thấy trong đội ngũ còn cái đinh chưa được nhổ ra.

“Đoạt như thế nào?” Đường Ngu xoa xoa tóc, đơn giản không thèm nghĩ, nghĩ nhiều hại đầu.

Đường Ngu gần như là người có thực lực mạnh nhất bên trong đội ngũ. Hắn vừa luân phiên chiến đấu với cường độ cao, còn phải chiếu cố các quân lính cơ giáp trinh sát hoàn toàn không có kinh nghiệm, lại phải làm gương cho các binh sĩ chỉ huy, cũng rất mệt tâm.

Ánh mắt Vân Mạt và Randy đồng thời nhìn thẳng bản đồ.

Số liệu bản đồ đến từ binh lính trinh sát của hai bên. Bản đồ hiện tại so sánh với thời khắc khai cục, đã khác hẳn nhau.

Randy cười cười: “Theo tính toán của ta, kho vũ khí của phe đối diện đã sắp hết, chiến tranh hẳn là sắp kết thúc. Vũ khí trang bị của các địa vực khác ở trên hành tinh 186, thực lực chênh lệch khá xa so với chúng ta. Khu vực trung bộ hẹp, địa hình bất lợi, Prot là một cơ hội tương đối thích hợp, ở chỗ này sáng tạo chiến cuộc, tấn công từ xa là thượng sách!”

Vân Mạt vẫn là bộ dáng cười như không cười kia, nhìn không ra biểu tình gì, bình tĩnh nói,

“Đối phương đã đến trung nam bộ, chúng ta có ưu thế đầu người, nhưng trang bị không đủ, không thể ngạnh đua thực lực, cần tận lực kéo gần khoảng cách đánh cận chiến.”

Randy: “Áp dụng đội hình dày đặc, áp súc hỏa lực, quyết chiến Prot.”

Vân Mạt: “Diệc Lương mang Trung đội 3 đẩy mạnh hướng tây bộ Prot, phân tán bọn họ, dụ địch!”

……

Theo âm thanh chỉ huy hai bên rơi xuống, tim người xem trước Tinh Võng đều nhắc lên.

Từng tiểu đội của Vân Đội, giống như lò hỏa tơ bông, đẩy mạnh về phía Tây Nam Prot, chỉ cần hình thức hiện tại đi lên, ai xem đều sẽ cảm thấy, đó là nhét đầu vào miệng một con hổ đói, chỉ sợ có đi mà không có về.

Đi phía trước, Diệc Lương ghét bỏ nhìn trang phục không đối xứng của Vân Mạt, nhíu mày ngẩng đầu, “Ta nếu chết…… Phiền toái……”

Vân Mạt làm một động tác im tiếng, rũ đôi mắt nói: “Yên tâm. Ngươi nếu không tự tìm đường chết, hẳn là sẽ không sao”

“Chỉ huy, ngươi tin tưởng ta như vậy sao?”

Diệc Lương nghe nàng nói, biểu tình tuy lạnh lùng, nhưng trong lòng vẫn thật thoải mái.

Chỉ là không đợi cảm giác thoải mái này của hắn duy trì được hai giây, Vân Mạt sâu kín tiếp lời: “Pháo hôi thì nói cái gì mà chết với cả không chết?”

Diệc Lương một hơi nghẹn đến nội thương, cũng không thèm để ý mà rời đi……

Bình Luận (0)
Comment