“Chỉ huy, kế tiếp nên làm sao?”
Triệu Diệu theo sát nàng, rõ ràng là một đơn binh, cố tình lại bị coi như nhân viên kỹ thuật mà sai sử, hắn không biết nên tự hào là chính mình được trọng dụng hay nên thở dài.
“Ốc Nhĩ Thiết không có bị loại trừ, nhưng hắn bị thương nặng, nói vậy khi tiến công sẽ chần chờ. Harris và hắn không hợp, Ốc Nhĩ Thiết khả năng cao sẽ xem hướng đi của Harris trong chiến cuộc, sau đó mới quyết định hành động kế tiếp của chính mình……” Vân Mạt nói.
“Cho nên?” Triệu Diệu không suy nghĩ ra quan hệ giữa hai bên.
“Cho nên tiểu đội của Diệc Lương, trước sẽ dẫn dụ Harris tới, đánh cho hắn tàn phế, sau đó lại trở về bám trụ Ốc Nhĩ Thiết.” Vân Mạt nói.
“Ngươi làm như này thực mạo hiểm, vạn nhất không phải thì sao? Hơn nữa sao ngươi cảm thấy chúng ta có năng lực đánh cho hắn tàn phế?”
Đường Ngu cũng suy tư, nàng nói có khả năng, nhưng cũng chỉ là có khả năng mà thôi. Làm một chỉ huy, nếu không nắm chắc thì không thể liều lĩnh thực hiện……
“Chủ lực của chúng ta ở sau, cũng đưa cho bọn họ cơ hội tranh giành Phổ Nam Đặc. Ta tin tưởng, Mai Căn sẽ không nhịn được.” Vân Mạt nói ngắn gọn một chút kế hoạch phía sau.
Đôi mắt Randy chớp động với tần suất nhanh hơn. Đầu hắn thực không thoải mái, đau đớn làm hắn không khống chế được, có chút phiền lòng, nhẫn nại cũng bắt đầu kém.
Bên cạnh dòng sông lớn phía trước Prot, Vân Đội hiện ra trạng thái nam bắc giáp công, tựa hồ là chuẩn bị quyết thắng bại.
Mai Căn ở bên tai không ngừng nói thầm, “Đại tá, cơ hội tốt, ta xin xuất chiến. Trang bị của chúng ta so với bọn hắn mạnh hơn nhiều, lên đi.”
Randy hồ nghi, trầm mặc không nói, hắn còn chưa có nghĩ kỹ kịch bản của địch nhân, cho nên hiện tại chỉ để bọn họ bảo trì đội hình vốn có.
……
Ngay sau khi đội ngũ của Diệc Lương xuất động, Harris xin chỉ thị của bộ chỉ huy, mang theo người hoả tốc đuổi đến.
Ốc Nhĩ Thiết quả nhiên muốn chờ một chút, nhưng mà không đến mười phút, hắn đã bị Quách Hách mang người vây quanh, lúc này hắn mới hiểu được, hóa ra mục tiêu vốn là hắn.
Ốc Nhĩ Thiết hoảng sợ hướng bộ chỉ huy cầu chi viện.
Randy khẩn cấp điều động đội ngũ gần nhất đi qua hỗ trợ. Người của Vân đội ở tám thành dưới sự an bài đâu vào đấy của nàng liền xuất động ngăn chặn.
Nhưng rốt cuộc, Randy là người tương đối nhanh, nếu bọn họ đi lên, tiểu đội này của Diệc Lương, tất nhiên sẽ bị tiêu diệt toàn bộ.
“Chỉ huy, làm sao bây giờ?” Diệc Lương bên kia ứng đối thực gian nan, hiện tại tin tức tốt duy nhất chính là Quách Hách đã sắp đánh cho Ốc Nhĩ Thiết tàn phế.
Vân Mạt nghiêng đầu nghĩ nghĩ, “Diệc Lương, cố gắng kéo dài trong chốc lát đi!”
“Quách Hách, không cần lại quản Ốc Nhĩ Thiết, trở về chi viện cho bọn hắn……”
Từ góc nhìn của thượng đế, nhất cử nhất động này của nàng quả thực như là lấy hạt dẻ trong lò lửa.
Nếu Ốc Nhĩ Thiết còn có một phần lực lượng, nếu hắn phối hợp với viện binh, hai bên trong ngoài cùng đánh, nàng tất nhiên là trạng thái hai mặt thụ địch.
Nhưng mà, ai cũng không có nghĩ đến, lá gan nàng lại lớn như vậy, cố tình đánh chênh lệch thời gian.
Đánh giáp lá cà, lại thu hoạch một đợt đầu người.
Đến lúc này, Randy rốt cuộc mới ý thức được, một phân đội nhỏ nhìn như thiêu thân lao đầu vào lửa, trên thực tế là mồi nhử Harris.
Điệu hổ ly sơn! Trước đem Harris dụ ra xa Ốc Nhĩ Thiết, lại đem Ốc Nhĩ Thiết đánh cho gần què, thuận tiện vây viện binh đi tới……
Người Mai Đội hoảng loạn, hướng bộ chỉ huy cầu viện.
Tinh thần Randy hoảng hốt, trước mắt tựa hồ xuất hiện bóng chồng. Đám người này, nội đấu, đoạt công lao, năng lực thật đúng là……
“Mai Căn, ngươi tới chỉ huy……” Nói xong, sắc mặt của hắn bắt đầu có chút tái nhợt, ngồi thật mạnh xuống ghế dựa.
Mai Căn hoảng sợ, trong lòng càng có chút oán hận, bảo hắn chỉ huy? Randy ta... Ngươi tên chó này.
Vạn nhất thất bại, chẳng phải là hắn không thể ném nồi sao?
Nhưng xoay mặt lại xem cục diện của chính mình, ngoại trừ Ốc Nhĩ Thiết ở Tiểu Cổ bên kia bị tổn thất, ưu thế giống như vẫn còn ở bên mình.
Một tướng nên công chết vạn người, đủ loại ý tưởng hiện lên ở trong đầu Mai Căn, nếu thắng, chính mình ở bên trong gia tộc liền có trọng lượng.
Nghĩ đến đây, tâm tư của hắn cũng an định xuống.
“Nghe mệnh lệnh của ta! Trung đội 2, Trung đội 3 đồng thời tiến lên, bắt lấy bọn họ”, Mai Căn bắt đầu độc chưởng quyền to, chuẩn bị quyết chiến.
Vân Mạt vì chiến lược lúc trước, phân tán binh lực của đội ngũ, khó có thể đánh nhau chính diện với đối phương, nàng chỉ có thể rút lui trước.
Vừa đánh vừa lui, rốt cuộc chờ được chi viện của bên ta từ tám thành thị tới.
Không để cho bọn họ thời gian tu sửa, Vân Mạt nhanh chóng hạ đạt từng đạo mệnh lệnh: “Thanh thế to lớn, đi đánh Tác Diêm”
Tác Diêm chính là căn cứ tiếp viện lớn nhất của bọn họ bị Mai Đội chiếm mất trước đó.
Nàng liệu định đối phương nhất định sẽ không cho nàng cơ hội lấy tiếp viện trở về, mà nàng, cũng không phải thật sự muốn Tác Diêm.
Mai Căn cười lạnh lùng, “Tăng binh! Tăng binh về Tác Diêm!”
Nhưng mà……
“Mẹ kiếp!” ý cười của Mai Căn còn chưa có đi xuống liền văng tục.
Ngay khi đại bộ phận binh lực của Mai Đội tiến vào phạm vi công kích của Tác Diêm, chủ lực của Vân Mạt lại lặng yên không một tiếng động chuyển đi tấn công Phổ Nam Đặc.
Mai Căn vẫn luôn cho rằng mục tiêu của nàng là Tác Diêm, chưa bao giờ nghĩ tới nàng sẽ tấn công Phổ Nam Đặc.
Phổ Nam Đặc có cái gì tốt?
Không đúng, Phổ Nam Đặc có vũ khí tầm xa của bọn họ!
Khi kịp phản ứng lại đây, Mai Căn có chút há hốc mồm.
Công thành, bạo phá, phòng ngự……
“Đại tá, đại tá Randy....”
Randy sau khi hoãn được một lúc, bất đắc dĩ tiếp tục nhận gánh nặng, mệnh lệnh Harris từ cánh trở về, đột phá phòng tuyến của đối phương.
Chiếu cố tám thành thị, chạy trên phạm vi lớn đến hiện tại, binh lực của Vân Mạt gần như đã dùng tới cực hạn.
Phổ Nam Đặc rất nhanh lại về tới trong tay Mai Đội.
Vân Mạt hạ lệnh toàn tuyến lui về phía sau, nàng mang theo vũ khí tầm xa thu được, rút lui về hướng Cách Lãng Đức ở phương bắc.
Chỉ trong chốc lát như vậy, Randy thắng trở về khen ngợi của chính mình, ngăn cơn sóng dữ, dụng binh như thần, vô số từ ngữ tán dương……
Hiện tại bản đồ tình thế dần dần sáng lên, Vân Đội chiếm tám điểm không có liên quan chút nào.
Hơn nữa, còn tình nguyện từ bỏ các khu vực khác tốt hơn, cũng muốn tử thủ tám địa điểm này.
Đến tột cùng là vì sao? E rằng chỉ có nàng rõ ràng.
Trung gian lấy hành tinh Basa làm cơ sở, đại bộ phận tiếp viện đều rơi xuống trong tay Mai Đội.
Randy mạnh mẽ khởi động tinh thần, chỉ vào vị trí Cách Lãng Đức ở phương Bắc, nghĩ rồi lại nghĩ, trước sau nghĩ không rõ ý tứ của chỉ huy đối phương.
“Đánh không?”
Cái khu vực này tựa hồ là râu ria, rời xa khu trung tâm, không có ưu thế địa vực, không có ưu thế tiếp viện, thứ duy nhất đáng nói chính là khu mỏ, nhưng bọn hắn cần sao……
Vì sao Vân Đội lại coi trọng nơi đây như vậy?
Ánh mắt Randy lập loè, trong đầu suy diễn vô số giả thuyết, nhưng trước sau không biết rõ ý đồ của bọn họ.
Đối phương hư hư thật thật, hôm nay đã lừa bọn họ rất nhiều lần.
Ngoại trừ mấy điểm rõ ràng xa xôi kia, cùng với đầu người, bọn họ không thèm để ý đến bất cứ thứ gì khác, đây là trạng thái đại chiến nên có sao?
Vân Mạt không tiếng động nhìn mảnh đất kia.
Trên không trung của Cách Lãng Đức bắt đầu trào ra một tia hắc khí, đối phương tám, chín phần là tính toán công kích tầm xa.
Trạng thái hiện tại chính là, nàng muốn trang bị của đối phương, đối phương lại muốn đầu người của bên nàng.
Châm chước thời gian một chút, Vân Mạt hạ quyết tâm: Quyết không thể để cho bọn hắn có cơ hội tấn công tầm xa, kéo gần khoảng cách vật lột một trận…
“Trừ Trung đội 5, Trung đội 6, còn lại, mọi người hoả tốc tiến lên, đây là thời gian cho chúng ta biểu diễn, lên!”
“Ta lại nhấn mạnh một lần nữa, nhìn thấy mấy điểm này chưa? Sau khi lấy được trang bị lập tức trở về, người ở căn cứ làm tốt chuẩn bị tiếp ứng, toàn quân xuất kích!”
Trước giờ đại chiến, mọi người từ trong thanh âm của nàng chỉ nghe được phấn khởi!
“Oa”, Giác Tước run run bả vai, giật mình, hướng về phía các học sinh Rechester nói giỡn, “Ta sao lại cảm thấy có chút sợ? Nàng ngày thường đều là dạng này sao?”
Cố Tử mắt trợn trắng, quay đầu kiểm tra cơ giáp của chính mình, đàn quân binh xuất ngũ này thật sự là không có bộ dáng của tiền bối.