Tôi Dựa Vào Đoán Mệnh Để Trở Thành Minh Tinh ( Dịch Full )

Chương 327 - Chương 327. Tìm Được Người

Chương 327. Tìm được người Chương 327. Tìm được người

Hắn đè lại bả vai Liên Châu, lặp đi lặp lại xác nhận, “Nàng thật sự có bản lĩnh đúng không?”

Liên Châu cũng choáng váng, nàng biết chủ tiệm có bản lĩnh, nhưng không biết nàng có bản lĩnh đến như vậy.

“Hẳn là vậy đi?”, Liên Châu thần trí quơ quơ nói.

La Viễn Kha kiên định gật đầu. Hành tinh Mộ Hắc Lan, hắn đã định là sẽ đi, ai cũng không ngăn cản được, hàng hạm còn hai giờ nữa sẽ cất cánh!

……

Ba ngày sau, Vân Mạt sau khi nghỉ ngơi rất nhiều, liền tùy tay click mở quang não, phát hiện quẻ tìm người kia đã xác nhận thanh toán.

Phía dưới còn có một đoạn văn tự rất dài, Vân Mạt nhất nhất xem xong, cúi đầu cười.

Hóa ra, La Viễn Kha sau khi nhận được chỉ dẫn của nàng, vui mừng kích động đến phát khóc.

Hắn liền gấp không chờ nổi đi về nhà, đem tin tức nói cho cha mẹ cùng với các thân hữu, nhưng lại chỉ đổi lấy một mảnh nghi ngờ, không có người tin hắn.

Cha mẹ La gia tự nhiên là không đồng ý, hành tinh Mộ Hắc Lan là địa phương nào?

Bần cùng, khí hậu ác liệt, trật tự xã hội hỗn loạn……

Bọn họ đã mất đi một người con trai, sao có thể cho phép đứa nhỏ thứ hai lại đi mạo hiểm.

Nhưng mà, ai cũng không ngăn được quyết tâm của La Viễn Kha.

Vì để cha mẹ yên tâm, hắn còn mướn hai mươi lính đánh thuê, đi theo rất xa.

Phương hướng của hàng hạm đúng là Tây Nam Trung Ương tinh, dọc theo đường đi, đôi tay hắn đặt trên đầu gối, một câu cũng không dám nói, sợ bỏ lỡ người đến gần hắn.

Nhưng trong mười mấy giờ hành trình, thậm chí một người đến gần cũng không có. Ngay cả nhân viên phục vụ trên hàng hạm, cũng chỉ gật đầu đưa thực phẩm, cũng không có bất luận giao lưu gì.

Sau khi chân đạp lên mặt đất đen nhánh của Mộ Hắc Lan, hắn mới bừng tỉnh phác giác, đã là một phiến thổ địa khác.

Vì không ảnh hưởng đến người có duyên với hắn, lính đánh thuê cũng chỉ đi theo ở rất xa.

Thời tiết không tốt, hắn cũng không biết nên đi về hướng nào, chỉ tiếp tục đi về phía Tây Nam.

Đại sư không phải đã nói sao? Phương hướng Tây Nam……

Đi được một đoạn đường, đi hai chân đều mềm, cũng không có gặp được bao nhiêu người.

Tâm hắn nặng trĩu, tràn đầy thấp thỏm, hy vọng khi tìm được anh, sẽ không phải là dáng vẻ kia.

24 giờ đã sắp trôi qua, không có người đến gần. Hắn có nên tùy tiện tìm một người hỏi một chút hay không?

Một đường rối rắm một đường đi về phía trước, đến một chỗ ngoặt, hắn bị một chiếc xe lao tới đâm bay đi.

Cũng may, lính đánh thuê phản ứng nhanh, nhạy đến, tiến lên chặn lại người đã đâm hắn.

Người nọ hầm hừ, đi lên liền một quyền xô đẩy vào ngực hắn.

“Ngươi muốn làm gì? Chính mình không có mắt lại đổ cho người khác sao? Bảo bọn họ tránh ra!”

La Viễn Kha tức giận, một bụng hỏa không biết phát tiết như thế nào, “Để ngươi đi? Ngươi nằm mơ!”

Hắn cũng không bảo lính đánh thuê lên, trong lòng không thoải mái, nơi này lại là con hẻm nhỏ dơ loạn, hắn rất nhanh liền cùng nam nhân kia lao vào đánh nhau.

Hai người đánh đến mặt mũi bầm dập, “Rầm……”

Cửa sổ lầu trên mở ra, một chậu nước bẩn mang theo mùi lá cải thối đổ xuống dưới, rót đầy đầu bọn họ.

“Hai tên điên, ở chỗ này quấy phá cái gì hả!”

“Con khốn kiếp kia, ngươi tìm chết!”

Nam nhân kia hiển nhiên là khách quen nơi này, trong quá trình đánh nhau đã thó toàn bộ đồ vật đáng giá trên người La Viễn Kha, đôi mắt hắn nhìn chằm chằm lầu trên lộ ra hung quang, liền phải tiến lên lý luận.

Hắn cộp cộp cộp đi, La Viễn Kha ở phía sau nhìn theo, bỗng nhiên sắc mặt trắng bệch.

Hắn quay đầu, chỉ vào đám lính đánh thuê, run rẩy hỏi, “Hắn…… Có tính là người thứ nhất đến gần ta không?”

Đám lính đánh thuê mắt trợn trắng lên trời, cảm thấy người chủ này giống như bị ngu vậy. Tới loại địa phương này, không chịu vào khách sạn, lại cứ đeo ba lô lắc lư ở trên phố, không phải sẽ bị người có tâm trộm đồ sao?

Hiện tại lại nói cái gì đến gần, chẳng lẽ ngàn dặm xa xôi, đến đây để tìm mắng?

La Viễn Kha nuốt nước miếng, nhìn nam nhân hung thần ác sát kia đang chạy lên trên lầu, cũng vọt theo.

Cửa mở ra, một bóng hình quen thuộc đứng ở cạnh cửa, sắc mặt nhìn qua vàng như nến, bộ dáng yếu đuối mong manh, nhưng một chân đã đá nam nhân kia lăn ục ục xuống.

“Viễn Ca, không có việc gì”, thiếu nữ hắt nước bẩn vội vàng kéo hắn vào trong phòng.

“Anh cả!”

Không có người biết, hắn lúc ấy có bao nhiêu kích động, ôm chặt chân anh cả, một phen nước mũi một phen nước mắt khóc lóc, hận không thể để cho người ta lại hướng hắn hắt mười chậu, tám chậu nước bẩn.

Thiếu nữ kia rõ ràng hoảng sợ, ở trên mặt La Viễn Kha hồ nghi băn khoăn nửa ngày, lại ở trên người Viễn Ca nhìn nhìn, thật là có chút giống nhau.

La Viễn Xung đau đầu muốn nứt, lùi lại, ngồi xuống sô pha.

Người này cho hắn cảm giác quá quen thuộc, nhưng nghĩ không ra, trong đầu trống rỗng.

“Khi ta tìm được hắn, hắn đã như vậy”.

Thiếu nữ kia lải nhải, “Đa số thời điểm hắn đều hôn mê, ngay cả chính mình gọi là gì cũng không biết, vẫn là chúng ta đặt tên cho hắn.”

Trải qua một phen khúc chiết, La Viễn Kha cuối cùng đã mang theo người trở lại.

Ký ức của anh cả dường như đã bị quét sạch.

Nhưng có thể tìm được người đã là chuyện cực kỳ vui mừng.

Hơn nữa trạng thái của hắn, rõ ràng so với lời Vân Mạt nói tốt hơn quá nhiều.

Tin tưởng trải qua khả năng chẩn bệnh, chữa bệnh cao cấp nhất của Trung Ương tinh, hắn sẽ mau chóng tốt lên.

La Viễn Kha ở dòng cảm tạ cuối cùng kia, không ngừng gọi Vân Mạt là đại sư.

Vân Mạt nghiêng đầu, nhìn chằm chằm khuôn mặt tràn ngập cảm kích trên màn hình kia, có chút nghi hoặc.

Quẻ tượng của nàng cơ bản sẽ không có lỗi, ba cái không vong, chỉ đơn giản là mất đi ký ức như vậy sao?

Nhưng La Viễn Kha quá kích động, hắn sau khi đánh thưởng một số tiền khổng lồ lại đây, đã không thấy tăm hơi.

Vân Mạt muốn hỏi một chút, cũng đành nuốt trở lại.

……

“Chị, chị mau tìm người tới cho em”, Tiêu Nam lải nhải, một ngày gửi vài tin nhắn thoại.

“Không phải chỉ là một công ty nhỏ hay sao? Thiết bị cùng kỹ thuật đều có sẵn, ngươi từ từ tới là được, có cần phải vô cùng lo lắng như vậy không?” Vân Mạt nhíu mày.

“Có cần!” Tiêu Nam liên thanh đề cao giọng nói.

“Chị, em chỉ là một người thuần kỹ thuật. Hiện tại mỗi ngày đều có người tới cửa kiểm toán, muốn báo các loại thuế, các loại báo cáo, buộc một người chuyên về viết số hiệu đi báo thuế, chị không cảm thấy lương tâm sẽ đau sao?”

“Ngươi là thuần kỹ thuật?” Vân Mạt nhướng mày.

Một người đánh bẹp ba người lại nói chính mình là thuần? Ai tin!

“Chị nhìn mép tóc của em đi, có cảm giác được nó còn ở phía sau hay không?”

Tiêu Nam cúi thấp đầu, nhân tiện cho nàng xem quầng thâm mắt của chính mình, tỏ vẻ kháng nghị.

“Sách, anh trai của ngươi bị trọc đầu, ngươi sớm hay muộn cũng bị, đây là di truyền của gia tộc, không thể đối kháng nha em trai”, Vân Mạt nói.

“Anh trai của em là tự cạo!”

Tiêu Nam đã sắp đập quang não xuống bàn, nghiến răng nghiến lợi, tình chị em mong manh, yếu ớt như plastic.

“Không phải có các nhân viên khác sao?” Vân Mạt thong thả ung dung hỏi.

Tiêu Nam nghiến răng:…… “Có cần ta nhắc nhở ngài một chút không? Vân tổng?”

“Công ty này là treo đầu dê bán thịt chó, ngài dám đi ra ngoài rêu rao sao?”

“Chúng ta đánh cái danh hào là khai phá hàng hạm, nhưng lại trộm làm cơ giáp. Mỗi ngày cùng đám cáo già đánh Thái Cực quyền, hiện tại còn có thuế vụ chó má muốn xen vào!”

“Em còn chưa có tốt nghiệp nha chị, nếu không phải em trai của chị thiên phú dị bẩm, năm nay liền đã phải đi học lại……!”

Vân Mạt:……

Tiêu Nam nói, “Cái khác không cần, nhân viên kỹ thuật đã đủ rồi, chị tìm cho em một người đáng tin cậy quản tiền đi.”

“Buổi chiều có hội chợ việc làm, lý lịch sơ lược của những người được đề cử đều đã chuyển qua cho chị, chị mau xem một chút đi.”

Bình Luận (0)
Comment