Tôi Dựa Vào Đoán Mệnh Để Trở Thành Minh Tinh ( Dịch Full )

Chương 329 - Chương 329. Nằm Vùng Chấp Niệm

Chương 329. Nằm vùng chấp niệm Chương 329. Nằm vùng chấp niệm

Oán niệm nồng đậm bao phủ ở trong phòng hồ sơ thật lâu không có tiêu tan.

Ba người Lưu Dược đã YY vô số phương án, chuẩn bị cả chùm bao tải cho Hoắc Xuyên, để hắn khắc sâu ghi nhớ rằng anh em không phải dùng như vậy.

Nhưng, loại oán niệm này ở chạng vạng, khi nhìn thấy Hoắc Xuyên xách ra viên đạn đen sì, liền tan thành mây khói.

Xe huyền phù đưa bọn họ đến một ao cá tư nhân.

Hồ nước vẫn còn đang trong quá trình xây dựng, chỉ bày mấy cái ghế dựa ở bên cạnh, địa điểm này gần như không có người.

Hôm nay thời tiết không tính là lạnh, gió cũng không lớn, mặt trời chiều đã ngả về tây, ngược lại có loại cảm giác thư thả, thoải mái.

“Tới, ném một cái đi?” Hoắc Xuyên phân cho mỗi người một viên đạn.

Lưu Dược khẩn trương nhìn khắp nơi, “Mẹ kiếp, Hoắc Tiểu Xuyên! Ngươi tìm chết sao? Ngươi lấy đồ này từ chỗ nào?”

Cái này còn không phải là lựu đạn loại thô sơ sao? Đồ chơi này sao có thể xuất hiện trong dân gian được?

“Sách”, Hoắc Xuyên nhíu nhíu mày, chỉ vào chữ ở bên trên, “Nhìn cho rõ ràng, đồ dân dụng, dùng để bạo phá……”

Lâm Phàm Thành giơ lên trước mắt xem, liên tục cảm thán, “Quả nhiên là con trai nhà địa chủ, liền cái này cũng có thể có.”

“Nói nhảm cái gì đó, có dùng không?” Hoắc Xuyên không kiên nhẫn.

“Đừng để bị thương đến người”, Lâm Phàm Thành nói thầm một câu.

“Ao cá tư nhân, vừa mới kiểm tra qua, không có tai hoạ ngầm”, Hoắc Xuyên chỉ vào máy theo dõi, lại chỉ chỉ máy rà quét sinh vật, nói.

“Nếu như vậy, ta tới thử trước xem sao”.

Lưu Dược đã ấn xuống chốt mở, hướng lên trên ném đi, “Lạch cạch” một tiếng, viên đạn rớt vào giữa hồ nước.

Năm giây sau, “Bùm……”

Lấy điểm rơi xuống làm trung tâm, chung quanh 1 mét nổi lên một vòng sóng nước, mực bước nổi lên chừng nửa thước.

“Oa……”

Âm thanh khoa trương vang lên.

Tiếp theo là âm thanh bốn viên đạn còn lại được ném vào trong nước.

Chỉ trong chốc lát, liền có không ít cá nổi bụng lên mặt ao.

Mấy người đã sớm tiếp xúc với các loại vũ khí, cũng ở trên Tinh Võng đánh không ít đại chiến trường mô phỏng mức độ cực cao, trường hợp gì chưa thấy qua?

Nhưng dùng lựu đạn như vậy, vẫn là lần đầu tiên, rất mới lạ.

“Hoắc thiếu, ao cá này của nhà ngươi không ít tiền đi?” Mạc Mặc một bên nhặt cá, một bên trêu chọc.

“Không có việc gì, cũng chỉ mấy trăm vạn, mấy con cá, vấn đề không lớn”, Hoắc Xuyên chẳng hề để ý xua tay.

Mọi người:……Bại gia tử!

Ngoại trừ cá, bọn họ kỳ thật còn chuẩn bị không ít thịt.

Lưu Dược đã đốt lửa lên, Vân Mạt sau khi chuẩn bị tốt gia vị, liền đứng sang cạnh, một bên tay phải chuyển động tiền xu, một bên chỉ huy bọn họ.

“Thêm chút than đi, lật mặt đi……”

Tiêu Nam luống cuống tay chân đi theo xuyên đồ, chính mình động thủ cảm thấy rất thú vị.

Hoắc Xuyên trước nay chưa làm qua loại sự tình này, động tác nóng vội, khi lật mặt bôi trên thịt một lớp dầu quá nhiều, thiếu chút nữa bị bỏng tới tay.

Hoắc Xuyên “Tê” một tiếng, nhét ngón tay vào trong miệng mút một chút.

“A, Hoắc thiếu chưa ăn qua pháo hoa sao, cẩn thận một chút”, Lưu Dược tiện tiện nói.

Hoắc Xuyên nhấc chân liền đi đá hắn, mấy người đùa giỡn thành một mảnh.

Trăng sáng sao thưa, bóng đêm mông lung.

Sao trời như vậy, người như vậy.

Nói nói cười cười, vui vui vẻ vẻ.

“Tiêu Nam, ngươi cũng ở chỗ này sao?”

Một giọng nữ thanh thúy vang lên.

Thiếu nữ từ trên con đường nhỏ rẽ lại đây, cười tủm tỉm, vóc dáng không cao, lớn lên trắng trắng trẻo trẻo còn hơi béo.

“Nha”, Hoắc Xuyên huýt sáo một cái, hướng về phía Tiêu Nam làm mặt quỷ.

“Tiêu Nam, bạn học của ngươi sao? Tới ăn chút đồ nhé?”

Vân Mạt thấy nàng nhìn chằm chằm thịt nướng BBQ, chủ động phát ra lời mời.

“Nàng là Lưu Quân, chuyên ngành thiết kế cơ giáp của trường học chúng ta”, Tiêu Nam nắm chặt que nướng trong tay, chỉ vào Lưu Quân nói.

Hắn tiếp theo lại quay đầu nhìn về phía Lưu Quân, một bên gặm thịt nướng, một bên chỉ vào mấy người còn lại: “chị của ta cùng bạn học của nàng.”

Chị cùng bạn học của chị:…… Đều không xứng có được tên họ sao?

Lưu Quân hiển nhiên là cái người tự quen thuộc, không chút nào để ý hắn chỉ nói cho có lệ.

“Các ngươi đang ăn gì vậy?”

“Que nướng, đến đây, nếm thử đi”, Lưu Dược đưa cho nàng một que vừa mới rời ngọn lửa.

Cô gái nhỏ, lớn lên thực dễ thương, cần phải biểu hiện một chút.

Lưu Quân nắm đồ trong tay, hít sâu một hơi, nước miếng đều mau chảy xuống.

Bồ câu non da giòn thịt mềm nướng lên, tản ra từng đợt mùi hương mê người.

Nga, nếu là con chim to đùng, béo mọng kia được gọi là bồ câu mà nói.

Còn có mấy xiên đồ kia, cá nướng xen lẫn rau dưa……

Cây nông nghiệp ở tinh tế đều thực bình thường, nhưng sau khi bọc lên một tầng gia vị kia, sao sẽ thơm như vậy?

Ăn ăn uống uống, đoạt thực cùng cãi lộn, âm thanh từ khu vực hẻo lánh này truyền ra thật xa.

Đều là người trẻ tuổi, tới khi gần cáo biệt, Lưu Quân đã theo chân bọn họ rất quen thuộc.

Nàng sờ sờ bụng, chưa đã thèm, suy xét khả năng rất lâu sau không được ăn đến, tức khắc có chút tiếc nuối.

Vì cái dạ dày của chính mình sau này, Lưu Quân mắt trông mong hướng dẫn, “Chị Vân, chị thử suy xét mở nhà hàng đi? Bằng gia vị của chị, sẽ kiếm được rất nhiều tiền……”

“Chị Vân, chị xem như vầy được không, em ra tiền, ra người, chị ra kỹ thuật, chúng ta mở một chuỗi cửa hàng khắp Liên Bang……”

Vân Mạt:…… Tiền gì đó, đều là mây bay.

Sau khi trở lại phòng ngủ, thu được tin nhắn của Nhiếp Duẫn Ninh: “Sắp sàng chọn, ngày mai tới tìm ta”.

Vân Mạt đáp lại, tỏ vẻ đã biết.

Sáng sớm, chiếc xe việt dã điệu thấp của Liên Nghệ đã ngừng ở trước cổng trường.

“A, Liên giáo quan, sớm nha”, Vân Mạt kéo cửa xe ra, thực tự giác ngồi trên ghế phụ.

Liên Nghệ gật đầu, phát động xe.

“Có thể đi ngân hàng RS tinh tế trước được không?” Vân Mạt hỏi.

Ánh mắt Liên Nghệ chợt lóe, đã hiểu nàng định làm gì.

Nếu đổi thành người khác lái xe, Vân Mạt khả năng cũng châm chước một chút, nếu là Liên Nghệ, vậy không cần thiết phải che giấu.

Tủ sắt của vị nằm vùng kia, ở ngay ngân hàng RS tinh tế.

Trình chìa khóa lên, đưa mật mã vào, đẩy ra phiến cửa phòng dày nặng……

Một cỗ cảm xúc túc mục cùng phức tạp ập vào trước mặt.

Đây là một gian phòng ở đơn giản, do ngân hàng RS tinh tế cung cấp cho một số khách hàng có yêu cầu đặc biệt, giá cả xa xỉ, nhưng tính bảo mật cũng rất mạnh.

Ở chỗ này, không có nhìn thấy súng ống đạn dược, vũ khí trang bị hay bất cứ thứ gì tương tự.

Chỉ có ảnh chụp treo khắp vách tường, cười, khóc tang, kề vai sát cánh, tất cả đều là từng gương mặt quân nhân trẻ tuổi.

Bắt mắt nhất, là ảnh chụp gia đình ở vị trí chính giữa phòng.

Bên cạnh nam nhân khuôn mặt ngăm đen, là một thiếu nữ biểu tình thân mật, ôm cánh tay của một người phụ nữ trung niên nhu hòa uyển chuyển, nhìn qua cực kỳ ấm áp.

Một góc của ảnh chụp bị sờn, hẳn là đã từng thường xuyên được cầm xem.

Bên trái cửa có quầy trữ đồ, sau khi mở ra, lại là một chồng quân trang, xếp chỉnh chỉnh tề tề.

Quân hàm từ binh nhì, đến thiếu úy, đến đại tá, hắn chỉ sợ đều chưa từng có cơ hội mặc dưới ánh mặt trời……

Ánh mắt Liên Nghệ rũ xuống, đi lên con đường này, nhất định phải cáo biệt rất nhiều đồ vật.

Trong một góc là một thiết bị lưu trữ, mỗi năm đều ghi lại cho người nhà, không biết vì nguyên nhân gì, vẫn luôn không có gửi đi.

Vân Mạt ngẩng đầu, ở trong căn phòng này, tựa hồ có thể cảm thấy chấp niệm thật sâu.

Nàng cầm lấy thiết bị lưu trữ, yên lặng nói nhỏ, “Ngươi yên tâm, ta sẽ đem đồ vật của ngươi, chuyển giao cho các nàng.”

Bình Luận (0)
Comment