Tôi Dựa Vào Đoán Mệnh Để Trở Thành Minh Tinh ( Dịch Full )

Chương 330 - Chương 330. Sana Tinh Ngươi Thấy Thế Nào

Chương 330. Sana tinh ngươi thấy thế nào Chương 330. Sana tinh ngươi thấy thế nào

Đi ra khỏi gian phòng này, tâm tình của Vân Mạt có chút phức tạp.

Từ đại cục mà nói, nàng đối với Liên Bang không có hảo cảm.

Muốn đạp vỡ mẫu tinh chó má, hận không thể làm nó hủ bại xuống cấp.

Nhưng từ cục bộ tới xem, lại cũng luôn có một ít linh hồn loang loáng như vậy, bọn họ vô tư không sợ, có đảm đương có hạn cuối, đáng giá có được sự tôn kính, sùng bái của mọi người.

Nếu có một ngày, cần phải đứng ở mặt đối lập với những người này……

Nếu có một ngày, cần phải mặt đối mặt chém giết với những người như Hoắc Xuyên, Lưu Dược, thì sẽ thế nào?

Vân Mạt hất hất đầu, đem cái ý tưởng này đè ép đi xuống.

Còn quá sớm để nghĩ đến mấy việc này, ấn con đường trước mắt mà nàng quy hoạch, hy vọng sẽ không có một ngày như vậy.

Thư phòng Nhiếp Duẫn Ninh vẫn lãnh ngạnh như vậy, thanh kiếm sắt treo ở trên vách tường, tản ra hơi thở lạnh băng.

Vân Mạt đi tới cửa, hắn giống như vừa mới ngắt điện thoại của người nào đó, mơ hồ nghe được một câu “đồ hỗn trướng!”

Xuất phát từ lễ phép cùng với tránh cho bị xấu hổ, nàng theo bản năng tạm dừng một chút, chậm hơn Liên Nghệ nửa bước.

“Không có việc gì, đi thôi”, giọng nói của Liên Nghệ hơi khàn khàn, hiển nhiên thấy nhiều không trách.

Vai trái Vân Mạt truyền đến một tia áp lực, bàn tay to với khớp xương rõ ràng của hắn dừng ở trên hai đầu vai nàng, theo sát đẩy cửa thư phòng ra.

“Nhiếp thượng tướng”.

Liên Nghệ hành một cái quân lễ, Vân Mạt đi theo làm động tác tương tự.

“Các ngươi đã tới?”

Nhiếp Duẫn Ninh ngước mắt lên, đã điều chỉnh tốt biểu tình. Tới vị trí này, chỉ cần hắn muốn, cảm xúc có thể thu phóng tự nhiên.

“Ngài không có việc gì chứ?” Liên Nghệ quan tâm hỏi, kỳ thật đã có thể đoán được là vì sao.

Nhiếp Duẫn Ninh nhéo nhéo giữa mày, không có kiêng dè Vân Mạt, hướng về phía Liên Nghệ trầm thấp hỏi: “Hắn gần đây đang làm gì?”

“Hắn rất tốt. Ngài cũng biết, địa phương Liệp Báo kia, nhiệm vụ tương đối nhiều, luôn rất bận”, Liên Nghệ nói.

“Ngươi không cần thế hắn nói, hắn là cái đức hạnh gì ta còn không biết sao?”

Liên Nghệ cười khổ một tiếng, “Nhiếp thượng tướng, hắn thật sự rất xuất sắc, các ngươi có thể ngồi xuống từ từ nói chuyện.”

“Nhãi ranh……”

Nhiếp Duẫn Ninh rủa thầm một tiếng, nhìn về thanh niên trước mặt trời quang trăng sáng, lại nhớ lại đứa con trai khiến mình suốt ruột kia, không có đối lập liền không có thương tổn.

Ông tiện đà lại chuyển hướng về phía Vân Mạt, tự đáy lòng thở dài, “Vẫn là con gái ngoan ngoãn hơn”.

Vân Mạt đã bắt giữ tới không ít tin tức.

Nhìn chằm chằm mặt ông trong chốc lát, Vân Mạt bỗng nhiên có loại cảm giác ê răng quen thuộc, nàng không nhịn được bỏ tay phải vào trong túi quần.

Đây không phải là đang nói về cái tên Cẩu Thặng Tử kia chứ?

Đều họ Nhiếp……hậu bối có tư cách chọc giận Nhiếp Duẫn Ninh, nhậm chức ở Liệp Báo, chức vị không thấp, Liên Nghệ còn rất quen thuộc……

Còn đừng nói, hai người lớn lên có hơi chút giống nhau, đặc biệt là đôi mắt.

Xem từ góc độ tướng thuật, đôi mắt Nhiếp Duẫn Ninh hơi thon dài, thần sắc sáng sủa, đuôi mắt hơi xếch lên, đồng tử ước chừng có một phần ba bị che bởi mí mắt trên, là kiểu mắt yến.

Tuy không thể chỉ dựa vào đôi mắt để đưa ra kết luận.

Tuy nhiên, người có tướng mắt như vậy thường giàu có về cơm áo, coi trọng tình cảm, trung thành, nếu dấn thân vào con đường chính trị thì có thể trở thành nhân viên quan trọng, có trách nhiệm.

Cẩu Thặng Tử có một đôi mày kiếm, đôi mắt luôn híp, khi cười làm cho người ta không nhìn ra được hỉ nộ.

Nhưng quan sát xuống dưới, Vân Mạt đã có thể xác định, hai người tất có quan hệ huyết thống.

Chẳng qua miệng của Cẩu Thặng Tử quá thối, hoàn toàn phá hủy đi hình tượng chính khí di truyền từ Nhiếp thượng tướng.

Vân Mạt có tâm nhỏ thuốc mắt cho ông, nhưng hiển nhiên làm cha không trấn được con trai, vẫn là đừng để cho ông thêm ngột ngạt, chậm rãi rồi nói sau.

Liên Nghệ cúi đầu cười cười, cũng đi theo nhanh chóng nói sang chuyện khác, “Nhiếp thượng tướng, khảo hạch ngày mai có cái gì biến hóa không?”

Nhiếp Duẫn Ninh ấn ấn trán, thở dài một hơi, đẩy lại đây một phần tư liệu ý bảo bọn họ hãy xem đi.

“Các ngươi từ Sana tinh trở về thực kịp thời, nếu lại chậm mấy ngày, ta khả năng liền sẽ phải nghĩ cách kéo dài ngày chọn người.”

Vân Mạt cúi đầu lật xem tư liệu trong tay.

Ngày mai sơ tuyển, trong tay mỗi vị thượng tướng có năm danh ngạch, tổng cộng là 25 người.

Tuyển chọn áp dụng đào thải, sơ tuyển chọn mười hai người, lần thứ hai chọn sáu người.

Vân Mạt có chút nghi hoặc, ngước mắt hỏi, “Không phải nói mỗi năm mỗi vị thượng tướng chỉ có thể đề cử một người sao? Nhiều người như vậy, không phù hợp với quy định trước kia.”

Nhiếp Duẫn Ninh gật đầu, “Khởi động lại chiến hạm sẽ đánh sâu vào tinh thần lực, vì tránh cho phát sinh chuyện ngoài ý muốn, sẽ tuyển nhiều hơn một người.”

“Sáu người còn lại cũng không phải là bị đào thải, mà là lưu lại làm hạt giống, để sau này sử dụng, rốt cuộc mỗi người chỉ có thể nếm thử một lần.”

Vân Mạt gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

Nhiếp Duẫn Ninh sau khi phổ cập các hạng mục cần chú ý cho nàng, nghĩ nghĩ lại hỏi: “Ngươi đối với sự tình Sana tinh thấy như thế nào?”

Vân Mạt đối với vấn đề này có chút giật mình.

Liên Nghệ khẳng định đã sớm hội báo cho ông.

Hơn nữa tin tức mà ông nắm giữ, so với chính nàng càng kỹ càng tỉ mỉ hơn rất nhiều.

Hỏi nàng? Ý đồ là gì?

Thử hay là muốn dìu dắt hậu bối?

Tâm tư Vân Mạt thay đổi thật nhanh, cười mị cả mắt:

“Nhiếp thượng tướng muốn nghe lời nói thật sao?”

Nhiếp Duẫn Ninh cũng cười, Vân Mạt phản ứng ra ngoài dự kiến của ông.

Khi tung ra vấn đề này, kỳ thật ông chỉ muốn nhìn một chút, nàng dùng số lượng tin tức hữu hạn có thể đẩy ra được bao nhiêu kết luận.

Nhiếp Duẫn Ninh nói: “Nhân sinh tuy rằng khó tránh hồ đồ, nhưng ta cũng không định giả bộ hồ đồ.”

Vân Mạt lại quay đầu nhìn Liên Nghệ, ngón tay điểm điểm vào túi quần.

Liên Nghệ cong khóe môi một chút, ý bảo nàng có thể nói tùy ý.

Vân Mạt nghĩ nghĩ nói: “Ta nơi này có một kết luận, chỉ do đoán mò, không biết đúng hay không.”

Nhiếp Duẫn Ninh lại cười: “Chúng ta chỉ là tùy tiện tâm sự.”

Vân Mạt vươn một ngón tay:

“Nhóm người Trương Giáo quan gặp nạn, cùng Tinh Minh có quan hệ, ta suy đoán bọn họ vẫn chưa từng từ bỏ ý định đột phá hạn chế về điểm dời nhảy, để tiến đến phiến tinh vực này của chúng ta.”

Nhiếp Duẫn Ninh gật đầu, cái kết luận này thực dễ dàng được đến.

Vân Mạt lại duỗi đầu ngón tay thứ hai ra: “Sana tinh là một tinh cầu hỗn loạn, sau lưng quân chính phủ và lực lượng vũ trang Yểu Lạc, trên thực tế chính là hành tinh Alpha và Liên Bang đang đánh cờ.”

Thần sắc Nhiếp Duẫn Ninh bình tĩnh, tiếp tục nghe.

“Mà cao tầng Liên Bang, có người thông đồng với hành tinh Alpha, cũng lấy Sana tinh làm địa điểm chắp đầu, hai bên trời xui đất khiến, vừa lúc đuổi kịp sự kiện Trương Giáo quan bọn họ……”

Cái tay nắm chiếc ly của Nhiếp Duẫn Ninh nháy mắt bóp chặt hơn, ánh mắt Liên Nghệ cũng hơi co lại một chút.

Điều này đã thực tiếp cận sự thật, nàng gần như không có con đường tin tức, rốt cuộc làm sao mà biết được?

“Có thể nói tại sao ngươi ra được cái kết luận này không?” Nhiếp Duẫn Ninh rũ mắt, giống như lơ đãng hỏi.

“Ta đã từng nhắc nhở Liên giáo quan, trong đoàn đi khảo sát có nguy hiểm, ta tin tưởng hắn cũng đã làm an bài đủ chu đáo chặt chẽ. Nhưng dưới tình huống như vậy, Trương Giáo quan bọn họ vẫn mất tích, thậm chí còn yêu cầu học sinh chúng ta bất động thanh sắc đi qua điều tra, bản thân liền không bình thường.”

“Lý do bên ngoài thực hợp lý, học sinh không dễ dàng khiến cho đối phương chú ý.”

“Nhưng toàn bộ quân 72 cùng Liệp Báo, đều không có gương mặt trẻ tuổi ư? Ta không tin! Các ngươi có rất nhiều biện pháp ngụy trang thân phận, không cần phải học sinh chúng ta đi qua.”

“Như vậy ta lớn mật suy đoán, cái gọi là “Không dễ dàng khiến cho chú ý”, chỉ sợ không phải khiến cho Sana tinh bên kia chú ý, mà là khiến cho bên trong Liên Bang chú ý đi?”

Bình Luận (0)
Comment