Tôi Mặc Kệ Đời Trong Sảng Văn Giải Trí

Chương 116

Nụ cười trên môi Thịnh Thời Quân sụp xuống, anh nhìn Vưu Cầu Cầu, ngữ khí chần chờ và không đồng ý:

“Sao em có thể ăn con gái mình?”

Anh còn đang định tìm một chỗ làm thức ăn riêng cho con trai con gái dê, Vưu Cầu Cầu lại muốn làm chúng nó thành thức ăn.

Rõ ràng vừa nãy còn thân thiết không thôi, mở miệng là kêu con gái. Bây giờ lại muốn ăn nó.

Không tốt.

Vưu Cầu Cầu không ngờ bạn trai lại thật lòng đến vậy, thật ra cô chỉ thuận miệng nói thôi, nhưng Thịnh Thời Quân lại bảo vệ chúng nó sát sao.

Vưu Cầu Cầu ***** bộ lông mềm mại của dê con: “Vậy không ăn con gái nữa.”

Thịnh Thời Quân vừa mới thở phào, tưởng cuối cùng Vưu Cầu Cầu cũng vứt đi suy nghĩ nguy hiểm này, thì Vưu Cầu Cầu lại chỉ vào con dê đực trước mặt anh:

“Không ăn con gái, ăn con trai.”

Thịnh Thời Quân: “...” “Người bố” mới nhậm chức kéo đứa con trai dê không biết gì hết trước mặt, vòng tay bảo vệ trước mặt mình.

Kế hoạch bảo vệ dê thật khó thực hiện.

Sao Thịnh Thời Quân có thể không nhìn ra Vưu Cầu Cầu đang đùa với anh chứ? Có điều trán anh vẫn toát một lớp mồ hôi mỏng.

Nhân viên quản lý đưa cho hai người mỗi người một cái thẻ bằng đồng, một cái màu xanh dương, một cái màu hồng. Có thể đeo nó lên cổ dê con làm vòng cổ, xem như một loại kỷ niệm.

Vưu Cầu Cầu đeo thẻ đồng hồng nên cổ “Con gái”, Thịnh Thời Quân đeo thẻ đồng xanh lên cổ “Con trai”.

Vưu Cầu Cầu vẫy tay chào tạm biệt hai con dê con, cách cô tạm biệt cũng không giống người thường: “Phải cố gắng sống lâu chút nha.”

“Đừng trở thành xiên dê, bò cạp dê (*), dê nướng nguyên con…” Lúc cô nói, nước mắt không yên phận suýt nước chảy ra từ khóe miệng.

(*) 羊蝎子 - Bò cạp dê: nguyên liệu chính là xương sống hoàn chỉnh với thăn và tủy sống. Vì hình dáng giống bọ cạp nên thường được gọi là bọ cạp dê. Bọ cạp dê thường được dùng để nấu món lẩu hầm thịt , rất ngon.

Thịnh Thời Quân nhìn thấy tất cả, lặng lẽ bổ sung: “Chỉ cần em đừng nghĩ đến việc ăn chúng nó.”

Chỉ cần Vưu Cầu Cầu không muốn ăn, hai con dê này sẽ khỏe mạnh lớn lên ở nơi này đến già, điều này người thừa kế tiếp theo của trại chăn nuôi - Thịnh Thời Quân vẫn có thể làm được.

Đến lúc đó cứ cách một khoảng thời gian, bọn họ sẽ có thể chụp ảnh chung với chúng nó.

Thịnh Thời Quân nói xong, anh vẫn hỏi Vưu Cầu Cầu: “Đói bụng rồi à?”

Vưu Cầu Cầu: “Rõ ràng thế sao?”

Thịnh Thời Quân: “Còn không rõ ràng sao?” Cô đều liệt kê tên món ăn với dê sống.

“Món em muốn ăn anh đều đã đặt rồi.” Đang làm, là một đống món Vưu Cầu Cầu nhắc mãi, lát nữa hai người trực tiếp đi ăn là được.

Vưu Cầu Cầu nở một nụ cười ngọt ngào: “Tiểu Thịnh, anh tốt quá đi.”

Thịnh Thời Quân lại cảm thấy ngọt ngào nữa rồi.

Vưu Cầu Cầu và Thịnh Thời Quân sóng vai đi cùng nhau, hai người nắm tay, trại chăn nuôi rất lớn, cách xa sương mù thành thị, không khí rất trong lành.

Ngoại trừ dê, bò, ngựa, nơi này còn trồng không ít hoa nhí. Gió thổi qua làm những đóa hoa xếp thành hàng lắc lư, như một biển hoa.

Hai người câu được câu không mà trò chuyện.

Vưu Cầu Cầu hỏi Thịnh Thời Quân: “Anh thật sự coi hai chú dê kia như con nhỉ?”

Ngữ khí hơi trêu chọc, Tiểu Thịnh thật sự rất có trái tim thiếu nam.

“Nhưng tuổi thọ dê không lâu lắm, không ăn không được.”

Vưu Cầu Cầu suy tư: “Hay là em lấy rùa đen nhà em cho anh làm con trai đi, nó sống rất lâu.” Có thể sống đến khi tiễn bọn họ đi.

Thịnh Thời Quân: “... Không cần.” Rùa đen thành con trai là gì chứ, con trai rùa(*)?

(*) 龟儿子 - Con trai rùa: chỉ những người con trai là kết quả của việc loạn luân.

Vưu Cầu Cầu cảm thấy có lẽ mình đã trách oan sếp Thịnh. Trước kia cô cảm thấy sếp Thịnh là một người bố nghiêm khắc, cả ngày đều đòi đăng ký lớp Olympic Toán cho cô; hiện tại nhìn tư thế bảo vệ dê của anh, có thể anh là một người bố hiền từ.

“Còn muốn tiếp tục quay về quản lý công ty giải trí của con à?”

Vưu Cầu Cầu được sự cho phép của bố Thịnh, cô hào hứng tham quan một tủ đựng các loại cúp và giấy khen của Thịnh Thời Quân, cùng với ảnh chụp anh ở nhiều độ tuổi khác nhau. Trong lúc đó, bố Thịnh kêu Thịnh Thời Quân sang một bên tâm sự.

Thịnh Thời Quân trả lời: “Vâng.”

“Con rất hứng thú với phương diện này… Huống chi…”

Lời tiếp theo Thịnh Thời Quân chưa nói hết, nhưng anh liếc nhìn Vưu Cầu Cầu một cái, bố Thịnh đã ngầm hiểu.

Hiện tại công ty Thịnh Thời Quân có Vưu Cầu Cầu, anh không yên tâm về cô, muốn hộ tống cô.

Bố Thịnh bất ngờ bị nhét một ngụm cơm chó, cả người cảm thấy hậm hực. Nhưng ông vẫn gật đầu, con trai lấy vợ như bát nước hất đi, không giữ được, ông hiểu đạo lý này.

Cứ để anh tung hoành một thời gian trước đi, dù sao ông vẫn chưa già, có thể tiếp tục cày mấy năm. Đến khi ông làm không nổi nữa, chẳng lẽ Thịnh Thời Quân còn không trở về?

Bố Thịnh xoay người bắt chuyện với Vưu Cầu Cầu.

“Cầu Cầu, lại đây.”

Thái độ của bố Thịnh với Vưu Cầu Cầu cực kỳ tốt, ông lập tức thay đổi sắc mặt, nở nụ cười. So sánh với thái độ nói chuyện với Thịnh Thời Quân vừa nãy, quả thực như hè với đông.

Vưu Cầu Cầu buông album, đi qua đây.

Bố Thịnh tâm sự chuyện gia đình với cô: “Cầu Cầu, con thấy chỗ bác thế nào?”

Vưu Cầu Cầu trả lời ngắn gọn đầy đủ, rất có linh hồn: “Tốt lắm ạ.” Chỗ nào cũng tốt, cảnh đẹp người tốt, thức ăn ngon, dê nướng nguyên con vô cùng thơm.

Sếp Thịnh làm thế nào có thể vứt bỏ tất cả những thứ này mà muốn dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng được nhỉ?

Bố Thịnh nở nụ cười hiền từ: “Vậy cháu ở lại đi.”

Ban đầu Thịnh Thời Quân rất bình tĩnh, Vưu Cầu Cầu sẽ không ở lại, cô còn phải về đóng phim mà.

Giây tiếp theo, giọng Vưu Cầu Cầu vang lên: “Sếp Thịnh, anh về công ty cố gắng làm việc nhé. Em và bác bàn bạc sang đây chăn dê, nơi này rất hợp về hưu.”

Bên này lương chăn dê cũng rất cao, mỗi ngày còn được uống sữa bò sữa dê tươi mới nhất, ăn thịt dê thịt bò tốt nhất.

Vưu Cầu Cầu mới ở một ngày mà đã cảm thấy nơi này thú vị hơn bán kẹo hồ lô.

Thịnh Thời Quân - đã lên kế hoạch hộ tống nữ hoàng Vưu Cầu Cầu ở showbiz: ???

Anh thì còn, nhưng nữ hoàng (Vưu Cầu Cầu) chạy rồi.

Thịnh Thời Quân đẩy gọng kính lên, đổi chế độ bạn trai thành chế độ cấp trên.

Trại với chả dê, còn muốn quay “Ngô Hoàng” nữa không?

Phim thì vẫn phải đóng.

Vưu Cầu Cầu đến trại chăn nuôi nhà Thịnh Thời Quân làm khách rất vui.

Không chỉ được ***** dê con, nhìn thấy mỗi con vật đều phát ra âm thanh nói chúng nó rất ngon miệng, có thể gọi cô là đại ca thảo nguyên, mà còn thuận lợi được ăn xiên dê do thần đồng Thịnh Thời Quân nướng.

Gọi Thịnh Thời Quân là thần đồng là vì huy chương và giấy khen của anh bày kín tủ chén, hơn nửa tất cả đều là đứng nhất. Theo lời bố Thịnh:

“Quá nhiều, số còn lại đều để chỗ khác rồi.”

Giọng điệu còn mang vẻ tự hào.

Vưu Cầu Cầu muốn vỗ tay khen ngợi sếp Thịnh. Cô biết Tiểu Thịnh rất giỏi, nhưng không ngờ Tiểu Thịnh lại lợi hại đến vậy, vẫn luôn đứng nhất. Lúc ấy Thịnh Thời Quân chen vào một câu: “Bởi vì mấy cái đứng nhì bố anh đều không bỏ vào đó.” Bố anh chính là người hư vinh như thế.

Bố Thịnh bị vạch trần: “...”

Nhưng Vưu Cầu Cầu vẫn cảm thấy có thể lấy được nhiều giải nhất như vậy đã rất giỏi, Thịnh Thời Quân cũng nói anh rất ít khi đứng hạng nhì.

Thế nên thần đồng nướng xiên dê cũng không giống người bình thường.

Mới đầu anh đều nướng khét.

Nhân viên vốn phụ trách nướng xiên nói với Thịnh Thời Quân đang nướng xiên bên cạnh: “Cái này nướng lố tay rồi.”

Thịnh Thời Quân: “...”

Thịnh Thời Quân cũng không ngờ mình lại bị vả mặt mạnh như vậy. Tuy rằng số lần anh thực tiễn không nhiều lắm, nhưng trước kia cũng không đến nỗi này mà.

Vưu Cầu Cầu đã cầm xiên dê nướng khét lên.

“Không ngon, đừng ăn.” Thịnh Thời Quân định cản Vưu Cầu Cầu.

Vưu Cầu Cầu né khỏi tay anh, còn gặm hai miếng, vừa nhấm nháp vừa đánh giá: “Chỉ là lớp ngoài hơi khét, bên trong không sao, hơn nữa càng khét càng thơm.”

“Không sao.”

“Em thích.”

Trong lúc nói cô đã ăn hết một xiên, còn cầm lấy xiên thứ hai, giơ ngón cái với Thịnh Thời Quân. Cô ăn say mê, rất có vẻ định xử lý hết toàn bộ.

Thịnh Thời Quân nghi ngờ nhìn Vưu Cầu Cầu đang ăn rất vui vẻ, thật sự không sao?

Nhưng anh quả thật thấy khét hơi nhiều, sau đó Thịnh Thời Quân quyết định thực tiễn, anh cũng cầm một xiên nếm thử.

Lúc sau hai người cứ thế vây quanh giành ăn xiên nướng khét của Thịnh Thời Quân, ai cản cũng không nghe.

Bố Thịnh nhìn thấy cảnh này, vốn dĩ ông cũng không thèm ăn, bây giờ cơn thèm cũng đến.

Thực sự ngon vậy sao?

Vậy ông cũng nếm thử xem.

Bố Thịnh cũng giành một cây, Vưu Cầu Cầu và Thịnh Thời Quân dừng lại, căng thẳng mà nhìn bố Thịnh.

Bố Thịnh cắn một miếng với sự chờ mong, sau đó ông bước đến thùng rác…

“Phụt!” Nhổ ra.

Khó ăn quá.

Cuối cùng Thịnh Thời Quân vẫn kéo Vưu Cầu Cầu lại, đình chỉ hành vi ngốc nghếch này. Anh thu dọn phần xiên nướng đã hỏng này, cũng may không nhiều lắm, không đến mức lãng phí.

“Anh đi nướng lại, đừng ăn kẻo đau bụng.”

Anh biết Vưu Cầu Cầu đang bênh vực mình.

Lần thứ hai Thịnh Thời Quân thử ra tay cũng không uổng danh hiệu thần đồng. Dưới sự hướng dẫn của người chuyên nghiệp, anh đã nướng ra hình ra dáng. Lật xiên, rải gia vị, động tác từ cứng đờ đến quen tay.

Vưu Cầu Cầu và Thịnh Thời Quân quay về từ trại chăn nuôi, cô lập tức tập trung vào quay phim “Ngô Hoàng”.

Đạo diễn Cát Tiên là một người yêu cầu rất cao với tác phẩm, quá trình quay phim đều dưới hình thức khép kín. Để thể hiện tác phẩm tốt hơn, ngay cả cung điện cũng tốn mấy năm trời dựng riêng, cho dù bên truyền thông có muốn chụp được chút nguyên liệu thừa cũng không thể.

Trong lúc quay, đoàn phim không nhận bất kỳ lời mời phỏng vấn nào.

Dưới cường độ cao thế này, kể cả tiền bối đã quay không ít phim điện ảnh truyền hình cũng liên tục than khổ. Họ đã gặp qua đạo diễn nghiêm khắc, nhưng chưa thấy ai nghiêm khắc và soi mói như Cát Tiên.

Có điều, trong trường quay “Ngô Hoàng” có một hình ảnh kinh điển, Vưu Cầu Cầu luôn có thể tìm được chỗ trống, đến bên cạnh ôm gối ngủ một lát sau khi quay xong phần mình. Trong lúc tất cả mọi người căng thẳng, quay đầu luôn có thể tìm được nữ chính ngủ say sưa. Đến lượt cô diễn, trợ lý bên cạnh sẽ vỗ người cô, cô mơ mơ màng màng mở mắt ra, tỉnh táo lại một chút rồi lại đi quay phim.

Ảnh hưởng quan trọng của cô trong phim khỏi phải bàn, bản thân cũng là diễn viên thanh niên, không ít lần đạo diễn bắt cô diễn đi diễn lại một cảnh. Thỉnh thoảng quá tức giận, ông ấy cũng sẽ buông lời tàn nhẫn.

Nhưng dù vậy, cô vẫn có thể tìm được cơ hội nghỉ ngơi.

Không kiêu ngạo không nóng nảy, bình tĩnh và ung dung, cứ như trên người cô không hề có cảm xúc tiêu cực.

Ý họ không phải nói cô làm việc không tích cực. Khi đóng phim, cô như biến thành một người khác, nên làm gì thì làm. Nhưng cô luôn có thể tranh thủ thời gian để nghỉ ngơi.

Diễn viên bị rụng tóc do áp lực quá lớn dẫn đến ngủ không được rất hâm mộ khi nhìn thấy Vưu Cầu Cầu như thế.

Sao cô có thể trông lúc nào cũng thoải mái được vậy nhỉ?

Đồng thời, dường như chính bọn họ cũng trở nên bình tĩnh hơn một chút. Cô lười biếng, bọn họ cũng lười theo.

Bỗng nhiên không thấy bực bội nữa, còn muốn nằm dài.

Không ít người bắt đầu học theo Vưu Cầu Cầu, cũng tranh thủ thời gian nghỉ ngơi một chút. Các cô không nhắm mắt là ngủ được như Vưu Cầu Cầu, nhưng tâm trạng quả thật đã tốt hơn nhiều. Tâm trạng tốt lên, hiệu suất đóng phim cũng dần tăng lên theo.

Trước kia Vưu Cầu Cầu quay chương trình, mọi người đều nhìn cô để ăn cơm. Bây giờ dưới cường độ quay phim cao, mọi người nhìn cô để giảm bớt áp lực.

Vưu Cầu Cầu cũng không biết bản thân bất giác có thêm tác dụng này.

Bộ phim “Ngô Hoàng” rất quan trọng, tất cả diễn viên trong đoàn phim, bất kể nhân vật lớn hay nhỏ, đều tập trung hết lòng vào bộ phim này. Bởi vì nếu diễn tốt ở đây, chỗ đứng trong ngành sẽ tăng lên không chỉ một bậc.

Còn những diễn viên kỳ cựu đã sớm nổi tiếng thì là vì thật sự thích bộ phim này, muốn có thêm một tác phẩm tiêu biểu.

Thôi Kiến Nam cũng không tiếp tục tham gia quay chương trình giải trí, ngay cả những chương trình anh ấy làm thành viên cố định cũng từ chối. Vưu Cầu Cầu thì lại được rất nhiều chương trình mời, tổ thực hiện chương trình còn nhớ rõ danh hiệu thần thú chương trình giải trí của cô. Chẳng qua sau khi Vưu Cầu Cầu và Thịnh Thời Quân bàn bạc, hai người vẫn từ chối hết.

Lúc đóng phim, Vưu Cầu Cầu luôn rất ít tham gia chương trình giải trí.

Quá trình quay phim rất bận rộn và căng thẳng, nhưng diễn viên vẫn có cuộc sống riêng của mình. Lúc đạo diễn Cát tiên thấy tiến độ khá tốt, hoặc khi có suy nghĩ riêng cần được hoàn thiện, ông ấy vẫn sẽ cho mọi người mấy ngày nghỉ.

Thế là, diễn viên nào có gia đình thì về nhà thăm vợ con, ai độc thân thì hẹn bạn bè ra ngoài chơi, thư giản chút.

Thôi Kiến Nam có tài xế riêng, anh ấy đang trò chuyện với người đại diện của mình thì nghe thấy người đại diện nói: “Đó có phải Vưu Cầu Cầu không?”

Thôi Kiến Nam nhìn về phía người đại diện chỉ.

Đúng là Vưu Cầu Cầu, cô đang đứng một mình ở đó. Bên cạnh không có Giang Đào, nửa người cô đều dựa vào tường.

Xung quanh không có nơi nào ngồi được, cô như vậy cũng xem như tiết kiệm sức lực.

Đúng là phong cách của cô.

Thôi Kiến Nam bảo tài xế lái xe qua đó. Xe dừng lại trước mặt Vưu Cầu Cầu, Thôi Kiến Nam quay cửa sổ xe xuống.

“Cầu Cầu.”

“Anh Kiến Nam.” Vưu Cầu Cầu đứng thẳng, bước hai bước về phía này.

Thôi Kiến Nam: “Sao em ở đây một mình? Giang Đào đâu?” Giang Đào luôn ở bên cạnh Vưu Cầu Cầu.

“Giang Đào vừa mới đi, bố mẹ em ấy đến đón em ấy rồi.”

Thôi Kiến Nam mở cửa xe: “Em muốn đi đâu, hay để anh đưa em đến đó?”

Vưu Cầu Cầu lắc đầu: “Không cần đâu ạ, lát nữa có người đến đây đón em.”

Cô vừa dứt lời, tiếng còi xe hơi lập tức vang lên cách đó không xa.

Người đón Vưu Cầu Cầu đến rồi.

Một chiếc xe đại trà màu đen, Thôi Kiến Nam không cần đoán cũng biết chắc chắn đó là vị sếp kia của Vưu Cầu Cầu.

Thịnh Thời Quân cũng nhìn thấy Thôi Kiến Nam, anh kéo cửa kính xe xuống, chào hỏi anh ấy. Thôi Kiến Nam chào lại anh.

Người đón cô tới rồi, Vưu Cầu Cầu bèn tạm biệt Thôi Kiến Nam, sau đó chạy về phía anh như một chú chim nhỏ, ngay cả sợi tóc cô cũng lắc lư thể hiện sự vui sướng.

Sau khi xác định Vưu Cầu Cầu sẽ không gặp nguy hiểm, Thôi Kiến Năm quay kính xe lên, bảo tài xế tiếp tục xuất phát.

Thôi Kiến Nam cảm thán: “Trong lòng có hơi chua xót, cảm giác như con gái lớn gả chồng vậy. Nhưng Thịnh Thời Quân hản là người tốt.”

Người đại diện của anh ấy trêu chọc: “Anh làm fan baba thật lòng ghê ấy.”

Tuổi tác Thôi Kiến Nam và Vưu Cầu Cầu cách nhau không nhỏ, cũng mười mấy tuổi. Trước đó anh ấy coi cô như em gái, sau này thành fan baba thì lại được trải nghiệm niềm vui và nỗi chua xót khi nuôi nhóc con.

Trong quá trình quay phim, thời gian Vưu Cầu Cầu và Thịnh Thời Quân ở bên nhau không nhiều, dù sao một người thì phải đóng phim, một người thì cần xử lý sự vụ công ty. Nhưng chỉ cần Thịnh Thời Quân vừa có thời gian, anh vẫn sẽ sẽ đến đây thăm cô.

Cho dù không có thời gian gặp mặt, hai người cũng sẽ trò chuyện qua video. Đôi khi Vưu Cầu Cầu đóng phim quá mệt, trò chuyện một lúc đã ngủ, Thịnh Thời Quân sẽ ở đầu bên kia nhìn cô, tạo ra một ít tiếng vang như gõ bàn phím, để Vưu Cầu Cầu ngủ ngon hơn.

Lần này hai người lại có cơ hội quấn quít bên nhau. Vưu Cầu Cầu cho rằng Thịnh Thời Quân sẽ trực tiếp đưa cô về nơi ở của anh, hai người cùng nhau nấu ăn, trau dồi tình cảm.

Nấu là chỉ Tiểu Thịnh, cô chủ yếu phụ trách phần ăn.

Nhưng Thịnh Thời Quân lại nói với cô tạm thời quay về chỗ ở, mà lái xe đưa cô đến trước cửa một phòng riêng nhà ăn, ra hiệu cho cô mở cửa.

Vưu Cầu Cầu cẩn thận mở cửa phòng ăn, sợ bên trong có ai nhảy ra hù cô, nhưng không có.

Bên trong phòng ăn riêng là ánh đèn lấp lánh, bày trí rất thơ mộng, có cả nến và bong bóng. Trong phòng đều là người quen, rất náo nhiệt. Trên tường viết bốn chữ “Sinh nhật vui vẻ”, Vưu Cầu Cầu còn nhìn thấy bánh sinh nhật.

Cô hỏi: “Sinh nhật ai vậy?”

Mọi người nghe thấy câu hỏi của cô thì sững sờ. Anh Lý thử mở miệng: Không phải sinh nhật em sao?” Bất lực nhìn Thịnh Thời Quân đứng phía sau.

Thịnh Thời Quân lại nhìn về phía Vưu Cầu Cầu.

Anh nhớ hôm nay là sinh nhật Vưu Cầu Cầu, anh còn cố ý hỏi lại bố mẹ Vưu.

Chẳng lẽ không phải?

Kế hoạch chúc mừng sinh nhật được chuẩn bị tỉ mỉ đang trên bờ vực sụp đổ.

Vưu Cầu Cầu vốn còn đang suy đoán xem rốt cuộc ai là thọ tinh hôm nay. Được anh Lý nhắc nhở, cuối cùng cô cũng nhớ ra.

Đúng rồi, hình như hôm nay thật sự là sinh nhật cô, cô là thọ tinh. Dạo này Vưu Cầu Cầu bận quá, hoàn toàn quên mất.

Bữa tiệc sinh nhật suýt tan tành lại được mạnh mẽ kéo về.

Tặng quà, châm nến, ước nguyện, ăn bánh kem.

Cảm giác ở bên cạnh bạn bè tốt hơn vui. Thịnh Thời Quân bận trước bận sau, chụp ảnh quay phim cho Vưu Cầu Cầu.

Vưu Cầu Cầu: “Ước gì ngày nào cũng là sinh nhật, có quà để lấy.”

Các vị bạn bè đồng nghiệp vốn đang vui vẻ cười: “??” Để nghĩ lại đã.

Ngày thường Thịnh Thời Quân không hay uống rượu, đêm nay lại hiếm thấy uống không ít. Sau khi bữa tiệc kết thúc, anh Lý hỏi cô có cần tìm người lái thay Thịnh Thời Quân không.

Vưu Cầu Cầu từ chối thay anh, cô biết lái xe, cũng không uống rượu, chỉ uống chút nước trái cây.

Mọi người cũng biết hai người là người yêu, biết nhà đối phương ở đâu là chuyện rất bình thường. Bọn họ cũng không dám trêu chọc nhiều, bởi vì tuy sếp Thịnh uống quá nhiều rượu, nhưng vẫn trông như bình thường, không dám.

Quả thực Thịnh Thời Quân trông rất tỉnh táo, thậm chí anh còn hướng dẫn Vưu Cầu Cầu lùi xe.

Thuận lợi tới nhà Thịnh Thời Quân, đưa anh về phòng ngủ, Vưu Cầu Cầu nói với anh: “Em đi nấu cho anh ít canh giải rượu.”

Cô cảm thấy bản thân thật hiền huệ, cho dù hôm nay là sinh nhật mình, cô cũng cẩn thận chiếu cố người bạn trai uống say.

Thịnh Thời Quân xoa huyệt thái dương: “Không cần…” Anh không say đến vậy.

Lời còn chưa nói hết, đã thấy Vưu Cầu Cầu đi ra khỏi phòng.

Ba giây sau, Vưu Cầu Cầu lại vòng về, mặt mũi ngượng ngùng.

“Canh giải rượu nấu thế nào?”

Cô đi ra mới phát hiện, cô hoàn toàn không biết làm.

“...”

Thịnh Thời Quân bảo Vưu Cầu Cầu không cần, hiện tại vấn đề của anh là quá tỉnh táo.

Để có thể tiến hành việc tiếp theo, kế hoạch ban đầu của anh là tự chuốc say mình, như thế anh mới không thấy quá ngại. Anh đã uống không ít, lúc đó còn hơi choáng váng, nhưng khi trở về thì đã tỉnh táo lại.

Thậm chí đầu óc còn minh mẫn hơn thường ngày.

Điều này làm Thịnh Thời Quân tự hỏi mình có nên mở thêm một chai rượu uống không. Nhưng thấy Vưu Cầu Cầu còn muốn đi làm chuyện khác, Thịnh Thời Quân vẫn vứt đi ý định này, và gọi cô lại.

“Cầu Cầu, em tạm thời đừng đi lung tung.”

“Anh còn chưa tặng quà sinh nhật cho em.”

Thái độ của anh từ trên xuống dưới đều rất cứng đờ và ngượng nghịu.

Thịnh Thời Quân nhắc nhở như vậy, Vưu Cầu Cầu cũng nhớ ra. Cô nhận được rất nhiều quà sinh nhật, nhưng chỉ có Tiểu Thịnh là không có quà.

“Là cái gì vậy ạ?” Rất chờ mong.

Thịnh Thời Quân không trực tiếp đưa quà cho Vưu Cầu Cầu, mà là “Lạch cạch” tắt đèn phòng ngủ.

Bên ngoài cách đó không xa chính là đường cái, ngựa xe như nước. Đèn phòng khách cũng sáng, do đó tắt đèn phòng ngủ cũng chỉ làm trong phòng tối đi một chút, không ảnh hướng hai người nhìn thấy đối phương.

Anh cần tắt đèn.

Thịnh Thời Quân bước đến một chỗ hơi trống trải, hít sâu, xây dựng tư tưởng thật tốt, bắt đầu…

Khiêu vũ.

Anh có dáng người cao, mặc âu phục được cắt sửa vừa người, cực kỳ giống siêu mẫu có thể lên sân khấu catwalk bất kỳ lúc nào; mắt kính gọng vàng trên gương mặt tuấn tú lại làm anh có thêm cảm giác mặt người dạ thú quen thuộc.

Mà anh thì đang chuyên chú làm một việc gần như không có khả năng xảy ra với anh.

Khiêu vũ, còn là vũ điệu cổ điển rất quyến rũ.

Loại mà Vưu Cầu Cầu đã từng múa.

Động tác của Thịnh Thời Quân có thể nói là tiêu chuẩn, tuy do vấn đề mềm dẻo nên không thể phát huy tối đa, nhưng tất cả động tác đều thực hiện thuận lợi, không một sai sót.

Đương nhiên, đối lập rõ ràng với động tác tiêu chuẩn chính là biểu cảm của anh, dường như nó đã tách biệt khỏi thân thể, không còn linh hồn. Nhưng anh vẫn không dừng lại.

Vưu Cầu Cầu nhìn ngây người, cô không ngờ Thịnh Thời Quân có thể làm đến mức này

Đây là nguyện vọng cô ước nguyện dưới tàng cây khi tham gia chương trình với anh. Lúc ấy cô viết rằng, hy vọng Tiểu Thịnh có thể khiêu vũ cho cô xem.

Lúc ấy, Vưu Cầu Cầu cảm thấy nguyện vọng này thật sự kỳ lạ, đến bây giờ cô cũng gần như quên béng đi. Hiện tại ký ức lại bị kéo về khi ấy.

Thế nào cũng không ngờ rằng hai người sẽ ở bên nhau, cũng không ngờ rằng anh thật sự sẽ múa điệu yêu phi cho cô.

Thịnh Thời Quân múa xong cả vũ điệu, khuôn mặt tuấn tú nhanh chóng đỏ lên, bờ môi mỏng cũng mím chặt.

Cảm thấy thẹn.

“Trông ngốc nghếch lắm đúng không?”

Anh hỏi Vưu Cầu Cầu đang nhìn đến thẫn thờ, hiểu lầm biểu cảm của cô là sợ hãi.

Thịnh Thời Quân cũng cảm thấy đúng là mất não mới thật sự múa vũ điệu này, hiện tại anh sắp trầm cảm rồi.

“Không sao, em mau quên nó đi, coi như chưa có gì xảy ra.” Anh định bổ sung một món quà chính thức cho Vưu Cầu Cầu sau.

Vưu Cầu Cầu: “Đẹp!” Hoàn toàn không ngốc nghếch.

“Nhưng vừa nãy em còn chưa nhìn rõ, em xin được xem lại một lần.”

Cô móc di động ra, bắt đầu ghi hình nam yêu phi. Vưu Cầu Cầu ra hiệu động tác bắt đầu cho Thịnh Thời Quân, xoa tay hứng phấn chờ đợi.

Đến đây, múa lại một lần đi.

Điệu múa này cần được ghi lại, xem đi xem lại, có thể truyền cho đời sai.

Chân của nam yêu phi dài thật, eo cũng mảnh quá.

Thịnh Thời Quân bất ngờ đối mặt với ống kính điện thoại: “...”

“Đừng nháo.”

Anh nói với Vưu Cầu Cầu, thử làm Vưu Cầu Cầu để di động sang một bên. Vưu Cầu Cầu càng không chịu, còn nhao nhao đòi xem thêm một lần. Hai người kéo tới kéo lui một lúc thì đồng thời ngã xuống.

Vưu Cầu Cầu đè lên người đàn ông mặc vest.

Vest của anh đã trở nên lộn xộn, tóc Vưu Cầu Cầu cũng rối bù, nhưng cô vẫn cầm di động chĩa ngay nam yêu phi.

“Múa cho trẫm một lần, trẫm phong nàng làm Quý phi.” Hoàn toàn không ý thức được tính nghiêm trọng của tình huống, Vưu Cầu Cầu còn dùng ngón tay khều cằm anh.

Thịnh Thời Quân có thể ngửi thấy mùi hương trên người cô, tối nay cô ăn rất nhiều bánh kem dâu tây, đây là mùi bánh kem dâu tây.

Anh muốn ăn bánh kem dâu tây.

Anh nhìn chăm chú vào gương mặt cười của cô.

“Chúng ta đã gặp bố mẹ hai bên.”

Thịnh Thời Quân cũng vươn tay, ***** khuôn mặt mịn màng của cô.

Vưu Cầu Cầu: “Ừ.” Đã gặp rồi.

Thịnh Thời Quân khàn giọng: “Nhưng anh không muốn làm Quý phi, anh muốn làm Hoàng Hậu thì phải làm sao?”

Bàn tay di chuyển từ khuôn mặt sang sau gáy cô.

Vưu Cầu Cầu cảm thấy Vưu Cầu Cầu rất có ý thức cạnh tranh thị trường: “... Vậy anh phải nỗ lực lên.”

Thịnh Thời Quân: “Được, anh sẽ nỗ lực.” Cùng với âm cuối, bàn tay đặt sau gáy cô rơi xuống, đẩy cô về phía anh.

Người chơi thay đổi vị trí.

Bình Luận (0)
Comment