Tôi Nuôi Lớn Một Chàng Hoàng Tử Bệnh Tật ( Dịch Full)

Chương 116 - Chương 116 - Chương 116

Chương 116 - Chương 116
Chương 116 - Chương 116

Chương 116

Những cốt truyện này xảy ra trong tám ngày này, Túc Khê không trực tuyến, vì vậy hệ thống chủ động điều ra để nàng nhanh chóng nhìn thấy một lần.

Nhưng lúc này nàng nhìn tên nhóc trên màn hình, hoàn toàn không có tâm tư nhìn xem trong tám ngày này, Hoàng cung và phủ Ninh Vương xảy ra chuyện gì, vì thế kéo hoạt ảnh này lên phía trên bên phải màn hình, thu nhỏ lại.

Mà giờ khắc này, Lục Hoán tự nhiên cũng không rảnh để suy nghĩ tới những cái đó.

Hắn nhìn thức ăn trong hộp người đó để lại, hơi nóng từ từ bốc lên, vào ban đêm mùa đông sương trắng lượn lờ, chân thật mà ấm áp, như nhắc nhở hắn, tất cả đều không phải nằm mơ.

Trong lòng hắn hiện lên suy đoán kia, trái tim hắn đập rất nhanh, máu cũng dồn nhanh trong khắp cơ thể —— cũng không phải là sợ hãi, mà là bởi vì, hắn cuối cùng cũng đã đẩy ra từng tầng mây mù, tiếp cận thân phận thật sự của người đó…

Điều này là vô cùng quan trọng đối với hắn.

Lục Hoán kiềm chế hơi thở có chút dồn dập của mình, cố gắng bình tĩnh lại, trong lòng hắn cẩn thận phân loại hết mọi chuyện xảy ra sau khi người đó xuất hiện bên cạnh hắn.

Từ khi người đó có thể vô tri vô giác đưa đủ thứ đồ đạc vào phòng mình, giày, chậu than, áo choàng được may lại, đưa gà đến trước viện, cây trồng, nhà chống lạnh, đáng lẽ mình nên đoán được mới đúng.

Nhưng khi đó Lục Hoán chỉ cho rằng, người đó là cao nhân thế ngoại rất có quyền thế, đi tới tự nhiên, võ nghệ cao cường.

Mà sau đó, cứu được người bệnh phong hàn ở miếu Vĩnh An, hắn từ Trọng Cam Bình có được trạch viện và nông trang, gặp Hộ bộ thượng thư, được lão phu nhân cho tham gia buổi đi săn ở núi Thu Yên, những chuyện này, người đó giống như luôn ở bên cạnh mình, biết rõ ràng tất cả!

Nhưng khi đó trong lòng mình mặc dù có nghi ngờ, nhưng không muốn nghĩ đến mấy phương diện ma quái thần linh kia, chỉ cho rằng nguồn tin của người đó cực kỳ tinh thông, ở kinh thành trải rộng tầm mắt, đối với chuyện lớn nhỏ phát sinh trong kinh thành, người đó đều rõ như lòng bàn tay.

Ngoài ra, người đó trong một đêm đưa đến nông trang hơn hai trăm con gà, thần không biết quỷ không hay để lại hình vẽ trong phòng của Lục Văn Tú, khiến Ninh Vương phu nhân phải ba quỳ chín lạy đi lấy thuốc, đây cũng là điều mà người bình thường không thể nào làm được.

...... Hiện tại suy nghĩ kĩ lại, mặc dù dù có thần thông quảng đại như thế nào, cũng không thể làm được những chuyện mà phàm nhân hoàn toàn không thể làm được này.

Cho nên…

Người đó, thực sự là thần linh hay ma quỷ sao?

Mà mỗi đêm hắn ghi lại mảnh giấy, người đó tuy có đáp lại, nhưng không bao giờ để lại một lời nói. Hắn hỏi có phải người đó vì một số lý do nào đó, nên mới không thể để lại lời nhắn cho hắn được hay không, người đó trả lời là đúng ——— hóa ra là vì lý do này!

Quỷ thần hóa ra không cách nào để lại chữ viết sao?

......

Lục Hoán hồi tưởng lại tất cả mọi chuyện từ đầu đến cuối, lại nhìn món ăn trước mắt mình, máu dồn lên đỉnh đầu, gần như có thể hoàn toàn xác định phỏng đoán trong lòng mình là thật.

Người đó đúng là thần minh quỷ quái xuất hiện bên cạnh hắn…..

Chờ đã ———

Như vậy, người đó, chẳng phải bây giờ vẫn còn ở bên cạnh mình sao?!

Sau khi trong đầu Lục xuất hiện ý nghĩ này, đôi mắt đen nhánh chợt ngưng tụ, bàn tay theo bản năng siết chặt.

Cả người căng thẳng, đôi mắt đen trong suốt, xẹt qua một loại cảm xúc rất nhỏ, ngay cả chính hắn cũng không phân biệt được là cảm xúc gì, có lẽ là mừng rỡ, chờ mong, thấp thỏm, căng thẳng—— hắn theo bản năng nhìn bốn phía xung quanh, tuy nhiên trong phòng lại trống rỗng, chiếc đèn thỏ dưới mái hiên cũng yên lặng phát sáng, giống như không có người nào ở bên cạnh hắn, nhưng, nhỡ đâu những gì hắn suy đoán là đúng, thì sao?

Điều gì sẽ xảy ra trong trường hợp người đó vẫn đang ở trong nhà?

Cổ họng Lục Hoán có chút khô khan, cố kiềm nén cảm xúc phức tạp trong lòng, hắn ngẩng đầu lên, cũng không biết nhìn về đâu, tầm mắt đành phải dừng lại trên chiếc đèn đang lay động, nhẹ giọng mở miệng.

“Ngươi... vẫn còn ở đây chứ?”

Lần này không phải là bong bóng màu trắng xuất hiện, không phải là suy nghĩ trong đầu của tên nhóc, mà là một hộp thoại xuất hiện trên màn hình.

Bên ngoài màn hình, hai mắt Túc Khê mở to, trong lòng âm thầm cảm thán “trời ơi” ——

Tên nhóc đang nói chuyện với nàng?!

Bình Luận (0)
Comment